Một trời một vực.
Trong lòng Lâm Phàm rất nghi hoặc: “Tại sao có thể có người sống dưới mặt đất chứ?"
Song, hắn muốn tiếp tục quan sát, có lẽ đã xảy ra một vài việc mà hắn không biết.
Lâm Phàm hô hào: “Có ai không?"
Không có ai đáp lại, rất yên tĩnh, cứ như tất cả mọi người đều biến mất.
Long Thần nói: "Có vẻ như chúng ta bị xem là kẻ địch rồi.”
Lâm Phàm nói: "Tôi không có ác ý gì."
Long Thần cười: “Ai mà biết chứ.”
Nghĩ cũng đúng, anh có ác ý hay không người ta cũng đâu biết. Nếu như biết không có ác ý, dám chắc đã sớm đi ra rồi.
Ông Trương thấy không có người đi ra, cũng giúp Lâm Phàm hô: "Chúng tôi là người tốt, không phải người xấu."
Tà Vật Công Kê nhìn ông Trương tựa như đang kẻ đần, coi như là kẻ đần cũng không thể nói ra mấy lời như vậy được. “Chúng tôi là người tốt” ? “Không phải người xấu” ?Ai mà tin kẻ đần xa lạ chứ?
Ông Trương hỏi: "Gà mái, sao vậy?"
Ông ta phát hiện ánh mắt gà mái nhìn về phía ông ta giống như có chút sùng bái. Nghĩ cũng có thể hiểu, những lời mình vừa nói hình như cũng không có sai sót nào.
“Cục cục!” Gà mái tùy ý kêu hai tiếng. Phiên dịch ra ý từ này rất đơn giản: “Đồ đần!”
Nhân Sâm híp mắt, nó phát hiện từ khi thực lực gà mái tăng vọt là liền có chút xấc xược như vậy. Nó đã có chút nhìn không thuận mắt, rất muốn nói cho nó biết mày hơi kiêu ngạo rồi đấy, tập trung vào làm một con gà ít xuất hiện là việc rất quan trọng.
"Đợi một chút."
Lâm Phàm giơ tay lên, chung quanh vách tường xuất hiện một cái động tối như mực, sau đó rất nhiều đại pháo tràn ngập cảm giác khoa học viễn tưởng xuất hiện.
Ô... ô... n... g!
Tiếng chấn động truyền tới.
Họng pháo ngưng tụ ánh sáng trắng, sau đó hóa thành laser bắn về phía nhóm Lâm Phàm.
HƯU... U... U!
HƯU... U... U!
Laser từ bốn phương tám hướng bay xuyên đến, ngăn chặn đường đi của bọn họ. Những laser này có thể xuyên thấu tất cả vật chất, mặc cho đồ vật cứng rắn cỡ nào thì cũng có thể đánh thủng. Lâm Phàm giơ tay lên, bốn phía xuất hiện màn ánh sáng. Lúc Laser lao đến màn ánh sáng, liền tan thành mây khói trong nháy mắt, không nổi lên tí dao động nào.
Đây là cách phản kháng của bọn hắn. Nếu như nơi này thật sự bị người phản Quang giả phát hiện thì kết quả cuối cùng cũng chỉ còn đường chết, phản kháng chỉ là không muốn để người phản Quang giả sống dễ chịu mà thôi. Khi những người điều khiển đại pháo nhìn thấy loại tình huống này đều có chút bối rối.
“Không thể nào!”
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”
Tình huống trước mắt khiến cho bọn hắn hoàn toàn khiếp sợ. Nói trắng là không dám tin. Bọn họ biết tuyệt đối không có khả năng đánh lui đối phương, nhưng nhất định có thể mang đến một chút phiền toái cho đối phương. Nhưng mà bây giờ… Thật sự không ngờ không phản kháng được chút nào.
Lâm Phàm không có phá hư những vũ khí này, mặc cho những laser này bắn lên thân thể. Đi về phía trước từng bước một. Hết cách rồi, chỉ có thể cảm ứng một chút, sau khi cảm ứng hắn đã phát hiện nơi này có đồ vật mà hắn quen thuộc.
Long Thần biết Lâm Phàm không có ý ra tay nên không có xen vào việc của người khác. Thậm chí còn có chút buồn cười, đám người kia dùng mấy thứ này để công kích Lâm Phàm, đó cứ như muốn dùng lông chim để gõ chết người vậy.
Rất nhanh, Lâm Phàm đã đi tới trước một cánh cửa đá, cửa đá này đóng chặc, trên bề mặt có một ánh sáng trắng thần kỳ đang lưu chuyển, hình như là năng lượng vật chất nào đó.
Đập khe cửa, mở ra một cách cục súc.
Tình huống này khiến bọn hắn hoàn toàn sững sờ. Đây chính là phòng ngự cuối cùng của bọn họ! Tại sao có thể bị mở ra dễ dàng như vậy được!
Theo sau cửa đá mở ra là ánh sáng xuất hiện.
Lâm Phàm phát hiện có rất nhiều người đang trốn ở đây. Lúc bọn hắn nhìn thấy Lâm Phàm, mặt cả đám đều lộ vẻ sợ hãi, biểu cảm rất bất an.
“Chào mọi người!”
Lâm Phàm rút màn ánh sáng lại, mỉm cười nhìn bọn họ.
"A!"
“Cứu tôi với!”
"Chạy mau, bọn chúng giết tới nơi rồi."
“Cái lũ phản Quang giả đáng giận!”
Đâu đâu cũng chạy thục mạng, giống như nhìn thấy thứ gì cực kinh khủng.
Lâm phàm nhìn thấy tình hình thế này, có phần rất lúng túng, không biết xảy ra chuyện gì. Hắn thật sự không có ý gì khác. Hắn sờ mặt mình, trong lòng rất khó hiểu.
Thật là kỳ lạ, biểu hiện của tôi rất thân thiện mà, nhưng sao lại cảm thấy bọn họ rất sợ hãi.
Long Thần rất bất đắt dĩ, quả nhiên là hiểu lầm đều thường phát sinh như thế này. Đều là những chuyện vô kế khả thi. Cho dù bây giờ Lâm Phàm nói cái gì, những người này đều sẽ không tin. Chỉ là ông ta hơi ngờ vực, rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì! ? Chênh lệch giữa hai bên có hơi lớn. Kẻ sống trên mặt đất, kẻ sống trong lòng đất, thật sự là một chuyện rất kỳ quái.
Ở đây có rất nhiều người ẩn núp, bọn hắn tay trói gà không chặt, gặp phải chuyện này lấy cái gì phản kháng, cuối cùng không có chỗ để trốn, chỉ có thể co rúc ở góc tường.
Lúc Lâm Phàm đi đến gần bọn hắn. Mọi người ở lòng đất đã xem Lâm Phàm là người phản Quang giảnên ai nấy đều run rẩy.
Có người ôm trẻ con, có người ôm vợ, có người ôm nhau, run như cầy sấy, không dám nói câu nào.