Một trời một vực. (2)
Ngay khi bọn hắn cho rằng mình sắp bị giết thì phát hiện những người phản bội ánh sáng này không có ra tay với bọn họ. Đều rất khó hiểu, không biết vậy là sao.
Lâm Phàm biết bọn họ đã hiểu lầm, nhưng bây giờ hắn không muốn giải thích.
Giải thích tương đối vô dụng, vẫn là hành động có sức thuyết phục hơn. Tình trạng như bây giờ rất tốt, sau khi đi ngang qua không làm tổn thương đến bọn hắn, vậy có phải sẽ cảm thấy không có vấn đề không. Tôi thật lòng thân thiện với mọi người chứ không phải muốn làm hại mọi người.
Cũng không lâu lắm, lúc Lâm Phàm sắp đi đến phòng điều khiển, đó cũng là trụ sở dưới mắt đất quan trọng nhất hiện nay. Một người ngăn cản đã xuất hiện. Người ngăn cản là một ông lão, tóc trắng xoá, có thực lực không tệ, so sánh với những người không có sức mạnh gì ở chung quanh có chút không khớp.
Long Thần vô cùng kinh ngạc. Kỳ lạ, thế mà xuất hiện một kẻ thực lực không tệ. Nếu quả thật có hệ thống tu luyện, vậy bọn người kia là sao chứ? Vì sao không tu luyện? Hay là hệ thống tu luyện thế giới này có vấn đề, yêu cầu đối với bản thân tương đối cao, không được muốn là có thể tu luyện sao?
"Đứng lại!"
Ông lão cản đường đi của Lâm Phàm, lão biết không có phần thắng nhưng dù là không có phần thắng thì cũng muốn dũng cảm bước ra.
Lâm Phàm nói: “Tôi không có ác ý gì với mọi người.”
Ông lão nói: “Kệ cậu có ác ý hay không. Nơi này không thể cho mấy người bước qua.”
Lâm Phàm lắc đầu, không nói thêm gì, hắn đã suy nghĩ cẩn thận, có những chuyện không cần để trong lòng quá nhiều, cuối cùng thì bọn hắn vẫn có thể hiểu được.
Ông lão thấy bọn họ vẫn tiếp cận nơi này, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc. Lão nổi giận hét lên một tiếng: “Đứng lại!”
Vừa dứt lời liền bay vọt tới Lâm Phàm, tốc độ cực nhanh. Người tuôn ra một sức mạnh rất mạnh, nhưng khi lão sắp đụng vào Lâm Phàm thì lại bị một sức mạnh vô hình ngăn cản ở bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng đụng lên tường.
“Sao có thể...”
Ông lão quá khiếp sợ, không thể tin nổi.
“Xin lỗi.”
Lâm Phàm khẽ gật đầu với ông lão, nói nhiều như vậy đều vô dụng, chẳng khác lúc trước. Giải thích người ta cũng sẽ không tin, chẳng bằng không giải thích. Đợi sau khi làm xong hết tất cả mọi chuyện thì nhất định có thể hiểu.
Người chung quanh nhìn thấy đại sư mạnh nhất căn cứ bị đối phương đánh bại dễ dàng như thế, đương nhiên trong lòng rất khiếp sợ, đồng thời hoàn toàn tuyệt vọng. Vốn ngay khi lúc ông lão xuất hiện, trong lòng tất cả bọn họ đã ánh lên hi vọng, cho rằng đại sư có thể đánh lui phản Quang giả, nhưng bây giờ... Hầy, xem ra khoảng cách đi tới diệt vong đã không còn xa.
Lúc này, Lâm Phàm đi đến trụ sở sâu dưới đất nhất và cũng là nơi trọng yếu nhất, những người có năng lực chiến đấu căng thẳng nhìn Lâm Phàm, mặc dù từngchiến đấu với Phản Quang Giả nhưng chưa từng có tình huống giống bây giờ. Ngay cả đại sư có sức mạnh ánh sáng cũng không phải là đối thủ. Bọn họ lấy gì để chiến đấu với đối phương đây! ?
Nhưng cho dù rơi vào tình trạng này thì bọn họ vẫn liếc mắt nhìn nhau, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng, đánh về phía Lâm Phàm, dù biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn muốn xông lên, bởi vì có thứ mà bọn họ cần thủ hộ. Chỉ là bọn họ vô phương tới gần Lâm Phàm. Lúc đến gần liền bị một màn sáng vô hình cản ở ngoài.
“Đáng giận, đây rốt cuộc là sao! Vì sao không thể tới gần!”
Nhóm chiến sĩ anh dũng rống giận, vẻ mặt chợt đỏ bừng. Thế nhưng đối với bọn họ mà nói, trước mặt giống như bị bức tường chắn ngăn trở, không có cách nào xuyên thấu qua. Khí tức quen thuộc này càng ngày càng gần.
Ông lão hô: “Không thể để cho hắn tới gần chỗ đó..."
Chỗ đó có thứ trọng yếu nhất, cũng là thứ mà Phản Quang Giả muốn lấy được, coi dù có phá hủy nơi đây thì cũng không thể để bọn hắn lấy được. Do vậy ông ta mới thét tê tâm liệt phế như thế. Chỉ là bây giờ hết thảy đều đã muộn.
Lâm Phàm đi đến một vật chứa trước thật lớn, bên trong có một khối thủy tinhhình giọt nước màu trắng nổi lơ lửng. Hắn ngẩng đầu nhìn, đây là vật khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
Lâm Phàm vươn tay chuẩn bị nắm lấy thủy tinh, nhưng vào lúc này có một đường laser quét tới theo phương nghiêng, hung hăng bắn ngay mu bàn tay Lâm Phàm.
“Hay, bắn trúng rồi.”
Tấn công Lâm Phàm chính là nhóm người trẻ tuổi tự nhận mang lại tai họa cho căn cứ. Bọn chúng đã sớm ẩn núp ở đây, chính là để chờ Lâm Phàm xuất hiện và sau đó nhân cơ hội đánh lén bất ngờ. Nhưng rất nhanh sau đó, bọn chúng liền nhận ra tình hình không ổn. Cho dù là đánh lén thì cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho đối phương.
Lâm Phàm nhìn những người tuổi trẻ kia, gương mặt hiện nụ cười, không hề tức giận vì bị đối phương đánh lén, hắn có thể lý giải tâm trạng của bọn chúng.
Hắn cầm thủy tinh trên tay.
"Đây là..."
Hắn cảm nhận được một sự bi thương. Bi thương này là từ trong thủy tinh truyền ra, mặc dù đã rất lâu trước kia nhưng vẫn là có thể cảm nhận được.
Lâm Phàm lầm bầm lầu bầu nói: “Mày chính là ánh sáng của tao ở nơi đây. Tao muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Lập tức, thủy tinh nở rộ hào quang, rất nhiều hình ảnh xuất hiện ở trong đầu Lâm Phàm. Theo hình ảnh xuất hiện, biểu cảm Lâm Phàm dần dần nghiêm nghị.