favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1410: Đến lúc mọi thứ nên kết thúc rồi.

Chương 1410: Đến lúc mọi thứ nên kết thúc rồi.

Đến lúc mọi thứ nên kết thúc rồi.

Lâm Phàm nhìn đám người tuần tra, đôi mắt dường như đã nhìn thấu đến tận sâu bên trong nội tâm họ. Lâm Phàm lắc đầu nói: “Bên trong có ánh sáng, nhưng ánh sáng này lại đã biến chất, căn bản không phải là loại tôi đang mong đợi.”

Lúc đám người tuần tra nghe thấy câu đó.

Trong đầu chỉ có một loại suy nghĩ.

Nhưng tên bị họ ngăn lại này là ai.

Đang nói gì.

Đầu óc chắc chắc có vấn đề.

Long Thần híp mắt, lập tức một sức mạnh áp chế giáng xuống đám người tuần tra, con ngươi của đám người kia mở to sau một tiếng hét lớn đã lập tức ngã xuống đất.

Đối với Long Thần mà nói, thì chuyện này rất đơn giản.

Mấy tên vặt vãnh này không là gì cả.

“Lâm Phàm, chúng ta nên nhanh lên thôi, mấy tên này chỉ là một đám tầm thường, không cần nói nhiều làm gì.”

Long Thần nói có vẻ cũng rất có lý.

Kỳ thực, đối với Long Thần mấy thứ Lâm Phàm nói giống như thiên thư vậy, cứ nhanh chóng kết thúc một cách đơn giản và rõ ràng sẽ không có vấn đề gì.

“Được, cảm ơn.” Lâm Phàm cảm ơn Long Thần, không nghĩ Long Thần lại hiểu như vậy, hơn nữa anh ta cũng biết hiện tại tâm tình của Long Thần cũng đang không tốt vậy nên mới muốn nhanh chóng kết thúc.

Đi thôi!

Đi thôi!

Lâm Phàm khựng lại, anh ta nhìn thấy một vật quen thuộc.

Một pho tượng được dựng ở trung tâm quảng trường.

Long Thần thấy Lâm Phàm dừng lại trong lòng có chút nghi hoặc, cũng nhìn theo ánh mắt của Lâm Phàm nhìn về phía pho tượng kia.

Pho tượng ấy có lẽ đã tồn tại từ rất lâu trước đây.

Gương mặt đã sớm bị ăn mòn đến mức không thể thấy rõ nữa.

Nhưng pho tượng này giống như mặc một bộ trang phục bảo vệ.

“Pho tượng kia là ngươi à?” Long Thần hỏi.

Ông ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, suy cho cùng mục đích Lâm Phàm dừng lại chắc chắn không phải chỉ vì mạc dân kỳ diệu, chắc chắn còn có nguyên nhân khác. Mà hiện tại khi thấy anh ta dừng lại trước pho tượng thì chỉ có một lý do để giải thích.

Đó là pho tượng này chính là Lâm Phàm.

Lâm Phàm không có phủ nhận, mà lại gật đầu nhận, việc này làm cho Long Thần cảm thấy kinh ngạc không nói nên lời.

Trên mặt đều là sự khó hiểu.

Anh ta vậy mà dám thừa nhận.

Hơn nữa có vẻ điều này thật sự là thật.

“Nếu đã xảy ra, năm tháng cũng đã trôi qua, mang đến sự hủy diệt vậy tôi sẽ vui vẻ đón nhận. Nhưng nơi này thì không được, tôi thấy cảnh tượng này, pho tượng này đều không nên tồn tại.”

Lâm Phàm chậm rãi giơ tay, anh nắm bàn tay lại một tiếng ầm lớn vang lên, pho tượng khổng lồ trong nháy mắt đã biến thành cát bụi hòa vào đất trời.

Trong nháy mắt.

Trong không trung gió cuốn mây dồn.

Trời đất xảy ra biến đổi.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên không trung, trời đang êm đẹp lại xuất hiện lốc xoáy, đồng thời mưa cũng bắt đầu rơi, Rõ ràng chỉ là những giọt nước nhỏ nhưng đến lúc chạm vào người bọn họ lại khiến họ có một cảm giác không thể thở nổi.

Long Thần nói: “Thật sự pho tượng này là cậu sao? Nhất định không được nhầm lẫn đâu đấy, nếu không sẽ rất xấu hổ.”

Lâm Phàm nói: “Không đâu. Tôi không có nhầm.”

Ông Trương nói: “Được, tôi tin cậu không nhầm, lúc tôi nhìn thấy pho tượng này cũng có một cảm giác rất quen thuộc, chỉ là cậu đã tới đây lúc nào? Sao tôi lại không biết?”

Lâm Phàm nói: “Nói cho ông rồi mà, chính là mỗi tháng tôi đều đến một nơi xa lạ, tôi vẫn luôn đưa ông đi cùng, nhưng mỗi lần đi tôi đều không nói.”

“Ồ, thì ra là vậy.” Ông Trương cuối cùng cũng hiểu ra.

Lâm Phàm vỗ vào vai ông Trương nói: “Không có việc gì đâu, nếu lần sau xảy ra chuyện này tôi sẽ nói với ông.”

“Được.”

Long Thần vẫn yên lặng.

Do ông ta không hiểu nên không thể lên tiếng.

Trên đường phố mọi người phát hiện pho tượng đã tồn tại từ rất lâu trước đây nay đã biến mất, ai cũng vội vã đi đến, đội tuần tra cũng đến hiện trường xem xét tình huống.

Đối với mấy người dân bình thường mà nói.

Việc này giống như thiên tai vậy, nhưng nhóm tuần tra đi tới và cho rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Phải nhanh chóng ứng phó.

Đám người Lâm Phàm đi vào một tòa kiến trúc mây cao ngất ngưởng.

Tòa kiến trúc này rất cao, giống như thông đến không trung, ngẩng đầu nhìn lên rất khó có thể thấy được đỉnh.

“Đứng lại.”

Lối vào có người canh giữ, phát hiện có người lạ tới đều sẽ ngăn lại. Cũng có một vài người từ trong kiến trúc bước ra, nhìn mấy người lạ mặt trước mắt ai cũng có chút nghi ngờ.

Một đám người kỳ lạ.

Một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn, ăn mặc nhanh nhẹn, mặt vô cảm từ bên trong bước ra, cô nhìn sự việc ở đây lại không chút quan tâm mà chuẩn bị rời đi.

Ngay sau đó.

Cô chậm rãi quay đầu đã nhìn thấy đám người canh gác đã ngất dưới đất.

“Các người là ai…”

Cô thầm thì, ánh mắt sợ hãi. Rất nhiều năm qua, từ sau khi thành công giam cầm Quang đã không còn ai dám đến phản Quang giả gây sự nữa.

Thình thịch!

Trái tim cô đập không ngừng, tốc độ thật sự rất nhanh.

Đến khi bóng dáng của đám người kia khuất dần cô mới dần phản ứng lại.

Lâm Phàm giống như một cỗ xe tăng vô địch, chỉ đi thẳng một đường, dù cho là ai cũng không thể ngăn được anh ta, mặc kệ có bao nhiêu người tới đều vô ích. Nhìn tình huống trước mắt Long Thần cũng cảm thấy đau xót hộ đám người kia.

Chương trướcChương tiếp