favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1412: Nếu cậu ấy biết câu này chắc chắn sẽ vì ông mà cảm thấy thất vọng.

Chương 1412: Nếu cậu ấy biết câu này chắc chắn sẽ vì ông mà cảm thấy thất vọng.

Nếu cậu ấy biết câu này chắc chắn sẽ vì ông mà cảm thấy thất vọng.

Bị Nhân Sâm cưỡi trên người, Tà Vật Công Kê từ đầu tới cuối đều im lặng, nó trong lòng cũng đã nghĩ tới chuyến đi này có thể cho nó cái gì tốt, làm nó cảm giác chuyển đi này cũng không tệ.

Dường như nhìn thấu ý nghĩ của Tà Vật Công Kê.

Nhân Sâm nhẹ nhàng vô 3 cái vào đầu Tà Vật Công Kê.

Giống như nói… Đêm nay canh ba tới tìm tao, hiểu chứ…

Có trả giá mới có hồi báo.

Đẩy ra là một cánh cửa đá màu đen.

Một thứ ánh sáng chói mắt xuyên đến.

Thứ ánh sáng đó là từ Quang đang bị cầm tù phát ra.

“Con tới rồi.” Lâm Phàm nói.

Bị giam cầm ở đó nhưng Quang vẫn rất lợi hại, giống như đã đợi tới thời cơ rồi.

Xoạt!

Ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn Lâm Phàm.

Có sợ hãi!

Có kinh ngạc!

Có bất an!

Lâm Phàm từng bước từng bước đi đến.

Nhưng đúng vào lúc này.

Một âm thanh từ phía sau vọng đến.

“Người trẻ tuổi, đến đây là được rồi, hành vi của cậu đã chính thức khiêu chiến uy quyền, đừng vì hành động ngu xuẩn của mình mà phải trả giá đắt.”

Lâm Phàm xoay người nhìn lại.

Ba vị lão giả mỉn cười đứng ở đó, đôi mắt cười chỉ còn lại một khe hở.

Long Thần nhìn ba vị lão giả, nói thầm: “Rõ ràng là rất yếu, lại cứ phải cười thành cái dáng vẻ như kia là muốn thể hiện mình rất lợi hại à?”

Dù là ai tới đi nữa.

Thì đến Long Thần còn biết thường thường cười như thế đều cho người khác một loại cảm giác đó là một cường giả tươi cười.

Nhưng ba vị trước mắt này.

Có chút không xứng.

Lâm Phàm nói: “Các ngươi vì cái gì lại muốn bắt Quang, Quang hẳn là tín ngưỡng trong lòng các ngươi, mục đích phản Quang ban đầu của các ngươi là muốn có được sức mạnh giữ gìn hòa bình chứ không phải vì để trở thành một người nào đó có sức mạnh đặc biệt.”

“Người trẻ tuổi, cậu giải thích sai rồi. Giữ gìn hòa bình đòi hỏi phải có sức mạnh, không có sức mạnh không tài nào có thể thực hiện được.” Vị lão giả đứng ở giữa chậm rãi nói. Đôi mắt lấp lóe một ánh sáng mờ ảo, là đang quan sát Lâm Phàm.

Ông ta nhìn một lượt nhưng không nhìn thấy trên người Lâm Phàm có gì hữu dụng.

Lâm Phàm lắc đầu: “Ngươi nói cái gì?”

“Nghe không hiểu sao?” Lão giả cười nói, tiếng cười dần dần trầm xuống, giống như nghĩ Lâm Phàm đã là cá nằm trên thớt, cứ để anh ta nói them mấy câu, giống như một loại thương hại trước khi giết chết.

Lâm Phàm nói: “Hiểu chứ, nhưng những gì ngươi nói đều là vô nghĩa. Ta thật sự đã làm sai một việc giờ có chút hối hận rồi.”

Quẫy nhiễu sự vận hành của thế giới, khiến thế giới này tồn tại sức mạnh mạnh mẽ của anh ta.

Quang thật sự là chính nghĩa.

Nhưng sử dụng Quang lại là con người, bọn họ trong lòng có chính nghĩa hay không, tùy từng lúc đều có thể thay đổi.

“Cậu chắc là hối hận vì đã tới nơi này.” Lão giả nói.

Lâm Phàm nói: “Ngươi chỉ biết như thế thôi sao?”

Anh ta muốn biết, hiện tại bọn họ không nhớ rõ những cái đó chẳng qua là vì đã quá lâu rồi, nếu như có người còn có thể nhớ, anh ta thật sự sẽ rất vui.

Lão giả nói: “Muốn thăm dò một ít bí mật à, nếu như vậy, ta có thể nói cho cậu biết. Sự tồn tại của Quang chính là do con người tạo ra, tổ tiên nói cho ta biết là do một người vĩ đại đã để lại, nhưng cũng có thể nói một cách khác, nó chỉ là một câu chuyện trong truyện tranh. Nhưng đối với chúng ta mà nói chuyện này không quan trọng.”

“Quan trọng là, quyền không chế Quang ở trong tay bọn ta.”

Lâm Phàm nói: “Trình Chí à?”

“Ai?”

“Tổ tiên của ông.”

Lão giả nghe được lời này, sắc mặt có chút biến đổi, sau đó cười nói: “Đúng vậy. Không nghĩ cậu lại tìm hiểu kỹ như vậy, đúng thế đó chính là tổ tiên của ta. Đã lâu như vậy rồi mà vẫn có người biết đến ngài ấy, ngài ấy quả là một sự tồn tại vĩ đại, xuyên qua ý chí của Quang để giữ gìn hòa bình, kết thúc hỗn loạn, làm cho thế giới không bị quái vật quẫy nhiễu. Nhưng thật đáng tiếc, ngài ấy không hiểu Quang, càng không biết được tầm quan trọng của Quang.”

“Cho nên, thân là hậu bối, ta phải hoàn thành việc ngài ấy chưa hoàn thành. Đó là sứ mệnh của ta cũng là vinh quang của ta.”

Trong lòng Lâm Phàm thở dài, khó trách lại cảm nhận trong cơ thể vị lão giả này có dòng máu quen thuộc với anh ta. Xem ra không có nhầm, ông ta chính là hậu bối của Trình Chí.

Anh ta lúc đầu không tự tin, thật sự rất yếu, là một người đàn ông yếu đuối. Cuối cùng dưới sự quan tâm của anh ta dần dần trở thành một dũng sĩ dũng cảm.

Lâm Phàm tiếc nuối nói: “Nếu cậu ta biết được lời này chắc chắn sẽ vì ngươi mà cảm thấy thất vọng.”

Lời này vừa nói ra.

Biểu cảm của lão giả có chút biến đổi.

Cảm giác có chút không ổn.

Đang yên đang lành cậu nói đến nó làm gì?

Thật đáng thất vọng, thật muốn không có bất kỳ quan hệ gì với ông.

Không hiểu sao khi vừa mới nói ra những câu này, đã khiến ông ta cảm thấy áp lực. Đứng trước mặt người trẻ tuổi kia, ông ta có chút không nhìn thấu được.

Nhưng nghĩ đến việc đang khống chế Quang trong tay nên ở thế giới này bọn họ là thiên hạ vô địch, vì thế mà cũng buông lỏng cảnh giác.

Lâm Phàm nói: “Được rồi, không muốn nói nhiều với các ngươi làm gì, tới cũng đã tới rồi vậy để ta lấy lại tất cả.”

Anh ta chuẩn bị thu hồi sức mạnh Quang.

Sau đó dần bước vào trong.

Chương trướcChương tiếp