Do tôi bất cẩn rồi.
“Đứng lại!” Lão giả tức giận nói. Trong mắt như đang có ngọn lừa cháy rực. Ông ta đã bị Lâm Phàm chọc cho tức điên: “Đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi không nên tới nơi này. Một khi đã tới vậy thì vĩnh viễn ở lại đây đi.”
“Quang tốc liên hoàn cước!”
Ở mũi chân lão giả phát ra một thứ ánh sáng trắng, vù một tiếng đã biến mất. Trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, hung hăng đá về phía anh ta.
Chiêu thức này…
Cái tên này…
Thật quen thuộc.
Nó đã khiến Lâm Phàm hồi tưởng lại quá khứ, không sai, anh ta đã từng thi triển qua chiêu thức này.
Mà sau khi anh để Quang lại nơi này.
Chiêu thức này cũng đã phơi bày ra.
Đòn tấn công của lão giả quả thực rất mạnh, chiêu thức quang tốc liên hoàn cước này có thể đá cho đầu của Lâm Phàm vỡ nát, đó là suy nghĩ của lão giả, mà ở trong mắt của Lâm Phàm…
Ngươi dùng sức mạnh của ta để đánh ta, thật sự quá là quá đáng.
Rầm!
Lão giả đá phát nào cũng trúng, trên miệng lộ ra một nụ cười. Nhìn thấy sức mạnh Quang, người chắc chắn sẽ hối hận vì đã tới đây.
Chỉ là…
Ông ta phát hiện chân của ông ta vậy mà không có đá tới đối phương, mà là ngừng lại ở trước mặt.
Lâm Phàm giơ tay bắt lấy cổ chân ông ta, nhẹ nhàng vung tay ném ông ta sang một bên.
Lão giả kinh hãi, trong không trung quay vài vòng rồi rơi mạnh xuống đất.
Sắc mặt thật sự sợ hãi.
Đương nhiên không có nghĩ tới.
Ngay cả cô gái tóc ngắn đang đứng nhìn lén cũng bị sợ đến ngây người.
Thật là lợi hại.
Ngay sau đó.
Cô trở lên hưng phấn.
Tình hình trước mắt không cần phải giải thích nhiều, phản Quang giả này chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, sau đó thế giới sẽ trở lại bình thường.
Lâm Phàm nói: “Từ bỏ đi, đừng phản kháng nữa. Hành vi của các ngươi thực sự khiến ta thất vọng, Quang không phải thứ để các ngươi làm xằng làm bậy.”
Lão giả liếc nhìn hai vị lão giả bên cạnh.
Tiếng hét giận dữ truyền đến.
Sau tiếng hét liền thấy trên người ba lão giả phát ra một ánh sáng trắng, sau đó dần trẻ lại và bắt đầu dung hợp.
“Người trẻ tuổi, sự thất vọng của ngươi đối với bọn ta chả đáng một xu, Quang đang ở trong tay chúng ta, ngươi nói cái gì cũng vô dụng.”
Một âm thanh gào thét truyền đến.
Hình như cả ba đều đang đồng thời nói chuyện.
Long Thần gật đầu, thật sự không tồi, so với vừa nãy thì giờ lợi hại hơn một chút. Nhưng kẻ yếu thì cũng vẫn chỉ là kẻ yếu, bọn họ vẫn không thấy rõ được tình hình trước mắt à?
Cô gái tóc ngắn đang trốn ở góc nhìn thấy tình hình này.
Lập tức sợ hãi, sau đó dũng cảm đứng ra hét.
“Cẩn thận! Bọn họ đang dung hợp đấy. Sau khi dung hợp xong sẽ biến thành chiến binh Quang trong truyền thuyết, chỉ có bây giờ làm nhiễu loạn bọn họ dung hợp mới có phần thắng.”
Cô đã nằm vùng ở chỗ này rất lâu, cũng biết được một chút nội tình.
Lâm Phàm nhìn về phía cô gái tóc ngắn, mỉm cười nói: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, không sao đâu.”
Nghe được câu này, cô gái tóc ngắn thật sự rất sốt ruột, đã nói rõ ràng như thế vậy mà còn không tin. Không được tự cao tự đại nếu không nhất định sẽ hối hận.
“Chậm rồi!”
Ánh sáng dung hợp dần biến mất.
Chiến sĩ Quang mà bọn họ coi như truyền thuyết đã xuất hiện, từ Quang tạo thành áo giáp mặc trên người thực lực so với lúc trước cũng có mạnh hơn. Thế nhưng loại cường đại này đối với Lâm Phàm và Long Thần mà nói đều không là gì.
“Ha ha! Mau nhìn đi, đây chính là sức mạnh Quang. Lúc ngươi khống chế được sức mạnh này sẽ không thể nào có thể từ bỏ. Ở thế giới này ta chính là thần.”
“Ha ha ha ha…”
Lão giả cười thật sự ngông cuồng, trên mặt bộc lộ ra sự hung tợn, thậm chí còn có chút điên khùng, dù cho là kẻ nào nhìn thấy vẻ mặt tươi cười này đều phải sợ hãi.”
Nội tâm cô gái tóc ngắn trở lên sợ hãi, lo lắng.
Xong đời rồi.
Không còn hy vọng gì nữa rồi.
Trong chớp mắt.
Lão giả xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, ông ta nâng ngón tay để lên trán anh ta rồi từ trên cao nhìn xuống.
“Ngươi không sợ sao?”
Lâm Phàm nói: “Không sợ.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy. Bởi vì đây chỉ là thứ ta để lại cho các ngươi, các ngươi lại không sử dụng nó cho tốt khiến ta vô cùng thất vọng. Đi đến nơi này chính là muốn thu hồi lại sức mạnh mà ta đã tặng cho các ngươi.”
Lúc anh ta nói ra câu này.
Không khí giống như ngưng lại.
Ngay cả cô gái tóc ngắn đang thấp thỏm lo âu cũng ngây ngốc nhìn Lâm Phàm.
Trong đầu đều là nghi vấn.
Đối phương vừa nói gì vậy?
Ngay cả lão giả dữ tợn cũng có chút đứng hình, sau một phút lặng người ngắn ngủi.
“Ngươi nói cái gì?”
Ông ta không dám tin, giống như đã nghĩ mình nghe nhầm.
Nếu có thể nói, ông ta rất muốn nói… Ngươi chắc chắn là đang nói linh tinh.
Lâm Phàm nói: “Không nghĩ đã trải qua thời gian dài như vậy. Tổ tiên Trình Chí của ngươi nếu biết được câu này chắc chắn sẽ rất thất vọng. Ta đã từng nói với cậu ấy, tin tưởng Quang, Quang sẽ lập tức tồn tại. Nhưng lại không nghĩ sau khi trải qua lâu như thế, Quang mà ta lưu lại lại trở thành một loại tai họa. Ngươi hẳn là đã chịu trừng phạt, nhưng loại trừng phạt này không nên là ta trừng phạt ngươi, mà là người của nơi này…”
“Thu!”
Tức khắc.