favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1414: Do tôi bất cẩn rồi. (2)

Chương 1414: Do tôi bất cẩn rồi. (2)

Do tôi bất cẩn rồi. (2)

Lão giả giống như đã phải chịu một đòn tấn công nào đó. Ông ta khổ sở ôm đầu, Quang ở trên người dần biến mất, hòa vào cơ thể Lâm Phàm.

“Không! Đây là sức mạnh của ta, sức mạnh của ta!”

Ông ta hét lớn, duỗi tay bắt lấy sức mạnh đang dần biến mất trên người ông ta.

Nhưng hành động của ông ta giống như đang bất lực mà thôi.

Lâm Phàm nhìn thoáng qua, xoay người đi vào bên trong. Các thành viên trong phòng sau khi thấy Lâm Phàm bước vào đều sợ hãi rúc ở một góc. Những chuyện vừa rồi bọn họ đều tận mắt chứng kiến.

Lời nói bọn họ cũng đã nghe được.

Bọn họ tồn tại ở đây chỉ là do đối phương ban cho.

Chẳng phải chính là đang nói… Truyền thuyết rất lâu trước đây đều là sự thật, và anh ta chính là Quang Sáng Thế Thần.

Anh ta thật sự đã trở lại.

Mà lần này trở về là muốn thu hồi Quang.

Lâm Phàm đi vào đánh nát vật chứa: “Quang… Ngươi thật thảm.”

Ý thức của Quang nói: “Quen rồi sẽ tốt thôi.”

Lâm Phàm nói: “Ngươi quá bất cẩn.”

Ý thức của Quang nói: “Tôi lựa chọn tin tưởng bọn họ, nhưng bọn họ lại phản bội tôi, là do tôi bất cẩn rồi.”

“Không sao, tôi tới rồi, sẽ không còn nguy hiểm nữa.”

“Ừm, có điều tới có chút muộn.”

“Không muộn. Lúc tôi cảm nhận được đã lập tức tới tìm. Ngươi có thể hỏi ông Trương, ông ấy có thể bảo đảm.”

Ông Trương vỗ ngực nói: “Lâm Phàm nói không sai, chúng ta thật sự đã tìm ngươi trước.”

Ý thức của Quang nói: “Ừm, tôi tin các người.”

Bình thường trò chuyện, thường thường đều là giản dị tự nhiên như thế.

Quang than thở, Lâm Phàm lại an ủi.

Chưa từng nhiều lời.

Chỉ đơn giản nói thẳng ra.

Có lẽ đây chính là thích.

Lâm Phàm nói: “Tuy rằng ngươi là sức mạnh của ta, nhưng do ở đây quá lâu nên đã tự có ý thức và đã trở thành một sinh mạng độc lập, vậy nên ta không thể thu ngươi về. Sau này ngươi muốn làm cái gì?”

Ý thức của Quang nói: “Ta bị thương rất nặng, trái tim rất đau. Trong đầu cũng muốn đến một nơi để nhìn thử, nghe nói nơi đó cũng có Quang, tôi muốn đến nơi đó xem thử có lẽ sẽ tìm một nhóm bạn bè chung chí hướng.”

“Vậy sao, thật tốt.”

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thật tốt.”

Lâm Phàm giao lưu với ý thức của Quang.

Những người xung quang đã sớm quỳ dưới mặt đất. Đó thật sự là thần, là Sáng Thế Thần chân chính.

Sự tồn tại vĩ đại đã trở lại.

Thấy được một cảnh dơ bẩn cuối cùng đã thu hồi lại Quang.

Ý thức của Quang rời đi.

Không quay đầu cũng không từ bỏ, sau khi bị tổn thương sâu sắc, nó không lưu luyến nơi đây nữa mà trực tiếp đi đến nơi khác. Theo như lời nó nói, nó coi đám người kia là bạn bè vậy mà bọn họ lại biến nó trở thành một trò chơi.

Đúng là chết tiệt mà!

Ông Trương nói: “Đi rồi.”

Lâm Phàm nói: “Tôi thấy rồi, nó đi tìm bạn mới rồi. Chuyện của nơi này cũng đã giải quyết xong, chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi.”

Ông Trương nói: “Đừng quá dằn vặt. Chuyện này cậu không sai, là bọn họ sai.”

“Tôi biết.” Lâm Phàm được ông Trương an ủi tâm trạng cũng tốt hơn, còn có chút vui vẻ không nói lên lời. Nếu niềm vui được định nghĩa như thế thì ông Trương chính là niềm vui của ông ta.

Trong toàn bộ hành trình, Long Thần chưa hề nói một câu.

Không phải ông ta không muốn nói chuyện.

Mà là không biết nên nói gì.

Lâm Phàm nói chuyện với ông Trương có một loại cảm giác rất kỳ lạ, đặc biết rất thần kỳ, rất khó lý giải. Muốn tham gia cùng bọn họ nhất định phải có cách.

Ông ta không nghĩ ra cách.

Nên không thể nói chuyện cùng bọn họ cũng chưa từng cố gắng nói chuyện với bọn họ.

Không cần thiết.

Quan hệ nó chỉ thích hợp với hai người bọn họ.

Lâm Phàm đi ra bên ngoài, thấy được ba lão giả sau khi đã giải trừ dung hợp trở nên vô cùng già nua, so với lúc trước đã già đi rất nhiều, toàn thân khô khốc chả khác gì vỏ cây.

Lúc đầu tóc còn xum xuê nay đã trơ trọi chẳng còn lại mấy cọng.

“Cứu tôi…” Con cháu của Trình Chí đưa tay về hướng Lâm Phàm: “Tô tiên của tôi là bạn của ngài… Tôi là hậu bối của bạn ngài.”

Lâm Phàm đi đến trước mặt ông ta nói: “Tôi tiên Trình Chí của ngươi thực sự là một người dũng cảm, là một người trẻ tuổi có cố gắng. Tính cách của ngươi và cậu ấy không giống nhau. Trên người của ngươi cũng không có hào quang giống cậu ấy, nếu cậu ấy biết những lời ngươi nói chắc chắn sẽ đánh chết ngươi.”

Lâm Phàm không cứu ông ta.

Chỉ nói với ông ta một chút đạo lý.

Cuối cùng, trong sự giáo dục của Lâm Phàm ba lão giả dần dần gục xuống mặt đất, cuối cùng biến thành tro tàn biến mất vào đất trời.

Chúng mượn sức mạnh của Quang để được sự bất tử.

Nhưng sau khi Quang biến mất, bất tử cũng biến mất, mà bọn họ cũng bởi vì không có sức mạnh của Quang cơ thể cũng nhanh chóng suy yếu cuối cùng đi đến cái chết.

Lúc Lâm Phàm chuẩn bị rời đi.

“Sáng Thế Thần, có thể đợi chút không?”

Lâm Phàm đứng lại, nghi hoặc nhìn lại phát hiện cô gái tóc ngắn trước giờ vẫn luôn thờ ơ giờ mặt lại đầy sự sùng bái chầm chạm chạy về phía anh, giống như nhìn thấy thần tượng.

“Chào cô.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

Trái tim của cô gái tóc ngắn như bị nụ cười của Lâm Phàm sưởi ấm, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, rất dè dặt đứng ở trước mặt Lâm Phàm. Trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Chương trướcChương tiếp