Giống như ở thần vực
“Không sao, có chuyện gì thì có thể nói với tôi.” Lâm Phàm nói. Anh ta có thể nhìn ra được cô gái kia thật sự rất gấp, nhưng sự gấp gáp này lại chứng minh cô ấy là một con người lương thiện.
Cuối cùng.
Có lẽ lời cổ vũ của Lâm Phàm đã có ích.
“Tôi có thể chụp ảnh chung với ngài không?” Cô gái tóc ngắn nói.
Lâm Phàm mỉm cười nói: “Có thể.”
Nhận được sự đồng ý, cô gái tóc ngắn hưng phấn như sắp nhảy dựng lên, nhanh nhẹn lấy điện thoại di động ra ngại ngùng đứng bên cạnh Lâm Phàm, mở màn hình lên lặng lẽ nhìn lén góc nghiêng của Lâm Phàm. Thật đẹp trai, thật có mị lực.
Lâm Phàm mỉm cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết rồi nâng tay.
“Hai, ba!”
Bụp!
Một tấm ảnh đáng quý ra đời.
“Chúng tôi phải đi rồi.” Lâm Phàm nói.
Cô gái tóc ngắn nói: “Sáng Thế Thần, sau này ở đây có còn Quang không?”
Lâm Phàm nói: “Có. Tin tưởng Quang, Quang sẽ tồn tại trong lòng mỗi người. Hẹn gặp lại.”
Cô gái tóc ngắn dõi theo hình bóng Sáng Thế Thần rời đi.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.
Cẩn thuận suy nghĩ lời nói của Sáng Thế Thần.
Dần dần.
Trên mặt cô nở rộ một nụ cười.
“Đúng vậy. Không sai, đây mới là Quang chúng ta nên có.”
Cô gái tóc ngắn rời khỏi nơi này, lúc đi ra ngoài cô phát hiện mây trên trời thật trong xanh, làn khói mù mịt bao phủ thành phố đã không còn, tất cả cảm giác bất lực trong lòng mọi người đều không còn.
Loáng thoáng…
Có thể nhìn thấy sâu bên trong không trung một có ánh sáng lập lòe.
…
Long Thần nói: “Trước kia đúng thật là ngươi đã tới đây.”
Ông ta hiện tại xem như đã tin tưởng lời nói của Lâm Phàm, thật sự đã tới, không phải chỉ là nói đùa. Nói thật, ông ta lúc trước còn cho rằng Lâm Phàm đang nói đùa nhưng hiện tại anh ta thực sự đã tới đây.
Hơn nữa còn tới rất sớm.
Nhưng ngẫm lại thí có chút không đúng, dòng thời gian này có chút không ổn.
Nơi này đã đi qua mấy vạn năm, chuyện ở nơi đó là như thế nào?
Long Thần nghĩ muốn nát óc cũng nghĩ không ra.
Ông ta thật sự muốn lớn tiếng dò hỏi: “Mẹ nói nữa có thể nói rõ cho ta biết chuyện này rốt cuộc là thế nào không.”
Lâm Phàm nói: “Ừm, thật sự đã tới, chỉ là thời gian có chút nhanh, sự phát triển làm tôi có chút kinh ngạc, chỉ là hiện tại tôi thực sự lo lắng cho con gái ta. Đã đi lâu như vậy, tôi thực sự rất đau lòng.”
Nếu là lúc trước.
Long Thần sẽ hoàn toàn tin tưởng không hỏi tại sao Lâm Phàm lại đau lòng cũng không muốn biết vì sao lại lo lắng. Ông ta chỉ muốn biết anh ta rốt cuộc là nói thật hay giả.
Nhưng hiện tại ông ta biết đó là sự thật.
Cho nên!
“Vì sao lại lo lắng?” Long Thần nói.
Lâm Phàm nói: “Tôi đã nói với nó sẽ nhanh chóng tới tìm nó. Vậy mà đã trôi qua lâu như vậy, nó chắc chắn sẽ rất cô đơn không có ai bầu bạn. Ông có hiểu không?”
Anh ta thật sự nói nghiêm túc, thực sự nghiêm túc.
Long Thần đối diện với ánh mắt của Lâm Phàm, hít một hơi thật sâu rất muốn tự tát mình một cái thật mạnh.
Phải hỏi thế nào?
Tĩnh mịch?
Cô đơn?
Long Thần một mình tu luyện ở địa tộc, ngủ say cũng đã không biết bao lâu. Nhắm mắt mở mắt cũng đã trăm ngàn năm nhưng chưa bao giờ có loại cảm giác này.
“Hiểu!”
Một chữ ngàn vàng.
Long Thần không muốn tiếp tục dò hỏi mà nhìn về phía trước là vũ trũ thâm trầm. Ngươi yên tĩnh giống như tâm tình của ta, không chút gợn sóng cũng không để Lâm Phàm làm hỏng nguyên tắc.
Lần này theo Lâm Phàm ra ngoài không có thu hoạch nhưng tâm trạng cũng tốt hơn khá nhiều.
Đương nhiên cũng nhìn thấy khá nhiều đồ vật.
Đều là những thứ trước đây không biết.
Không nghĩ tới cấm địa Tinh Không lại rất nguy hiểm cũng rộng lớn vô biên. Trước đây ông ta vẫn luôn muốn tiến vào, nhưng nếu như dựa vào suy nghĩ trước đây của ông ta nếu thật sự bước vào cấm địa Tinh Không chỉ sợ không ra được.
Ông Trương nói: “Bây giờ chúng ta đi tìm Khả Lam à?”
“Ừ, đi tìm Khả Lam.” Lâm Phàm nói.
Ông Trương nói: “Cậu biết cô bé bây giờ ở đâu à?”
Lâm Phàm nói: “Có chút cảm giác, chắc là có thể tìm được.”
Ông Trương vĩnh viễn tin tưởng lời nói của Lâm Phàm, từ trước đến này đều không nghi ngờ, đây chính là tín nhiệm, là hữu nghị. Bất luận là ai cũng không thể thay thế được vị trí của Lâm Phàm trong lòng ông Trương, cũng không thể thay thế vị trí của ông Trương trong lòng Lâm Phàm.
Sau một lúc.
“Tới rồi.”
Lâm Phàm thực sự đang rất hưng phấn, anh ta cuối cùng cũng tìm được nhưng nơi quen thuộc, chỉ là trước mắt có chút thay đổi.
Ánh sáng lộng lẫy bao phủ khắc nơi, năm màu rực rỡ, thực sự rất đẹp.
Vừa thần thánh lại vừa thần bí.
“Này…” Long Thần bị cảnh trước mắt làm khiếp sợ.
So với những tinh cầu lúc trước nhìn thấy cũng không rõ cao cấp thế nào giống như thần vực tràn ngập đủ loại sức mạnh khủng khiếp.
Ông Trương nói: “Con gái chúng ta đang ở đây sao?”
Lâm Phàm nói: “Là cháu gái của ông…”
“Tôi biết, tôi nói không có sai mà.” Ông Trương thật sự có chút nghi hoặc, tôi nói sai ở đâu à?
Con gái và cháu gái đều là nữ mà.
Lâm Phàm cười nói: “Đúng. Ông nói không sai, chính là chỗ này nhưng không biết nó có ở đây không?”
Long Thần cũng rất mong đợi.
Nếu con gái Lâm Phàm chỗ này thì thật sự không bình thường chút nào.