Đây còn là chuyện mà con người có thể làm ra được sao?
Long Thần phát hiện mức độ năng lượng của nơi này cũng không thấp.
Có lẽ là có rất nhiều cường giả chân chính.
Ông ta rất hiếu kỳ đối với đứa con gái mà Lâm Phàm nhắc đến, rốt cuộc là dạng phụ nữ gì mà lại sinh sống ở nơi này, đương nhiên, ông ta chưa từng cho rằng con gái của Lâm Phàm là hạng tầm thường, chắc chắn là sự tồn tại khó mà lường được.
Rất hiếu kỳ.
Rất có hứng thú.
Khi Lâm Phàm bước vào khu vực này, cũng cảm nhận được nguyên tố ánh sáng dày đặc, khóe miệng lộ ra nụ cười. Nguyên tố ánh sáng sáng chói như vậy cũng không phải thứ mà loại ánh sáng bị vấy bẩn có thể so sánh được.
Bất kể có ở đó hay không.
Ít nhất nói rõ con gái đã phát triển nơi này vô cùng tốt.
"Oa! Phong cảnh nơi này thật sự không tồi nha!" Ông Trương nhìn thấy cảnh sắc xung quanh, lộ ra vẻ mặt vui mừng, quả thật rất đẹp, đây không phải nơi mà thành phố Duyên Hải có thể so sánh được.
Dùng một câu nói để biểu đạt.
Đây là thiên đường trong truyền thuyết nhỉ.
Lâm Phàm nói: "Trước kia khi tôi tới, nơi này cũng rất đẹp, hiện giờ càng đẹp hơn."
Ông Trương tò mò hỏi: "Bây giờ chúng ta đi tìm ai?"
Lâm Phàm nói: "Ở trong đây tôi có mấy người bạn tốt, không biết bọn họ có còn ở đây hay không nữa!"
Ông Trương nghe nói như vậy, cảm thấy cảm giác nguy hiểm dày đặc, "Hả, bạn tốt? Vậy bọn họ có tốt như tôi với cậu không?"
Ghen tị.
Ông Trương tự cho là bạn tốt nhất bên cạnh Lâm Phàm, cảm nhận thấy một loại cảm giác nguy hiểm.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Ông là người bạn tốt nhất của tôi, bọn họ đương nhiên không quan trọng bằng ông rồi."
Nhận được câu trả lời của Lâm Phàm lập tức hài lòng.
Ông Trương cười rất vui vẻ, nụ cười giống như một đóa hoa cúc nở rộ, sáng lạn như vậy, sáng chói như vậy.
Long Thần không rét mà run, tình cảm thật đáng sợ mà, rất quái dị, đã không phải loại tình cảm bạn bè bình thường rồi.
"Vui vẻ chứ?" Lâm Phàm hỏi.
Ông Trương gật đầu nhiều lần, "Ừ, tôi vô cùng vui vẻ, tôi biết ngay trong lòng cậu tôi là quan trọng nhất mà."
Tà Vật Công Kê liếc mắt nhìn.
Ánh mắt có chút quái dị.
Nghĩ gì vậy.
Ông không biết Lâm Phàm là người có vợ sao?
Còn ai quan trọng hơn.
Nhất định là Mộ Thanh nhà người ta rồi.
Chỉ dựa vào ông... cũng không biết bị xếp ở đâu rồi.
Nhiều nhất là thứ hai, mà Tà Vật Công Kê ta chính là thứ ba.
Lúc này.
"Lâm Phàm, tôi đói quá!" Ông Trương ôm bụng, cũng đã nghe thấy âm thanh bụng kêu lên ọc ọc.
Lâm Phàm nói: "Không sao, tôi dẫn ông đi ăn cái gì đó, mỹ thực ở nơi này không tồi đâu, chẳng qua không biết có thay đổi hay không, nếu như không thay đổi, thì vị thật sự rất ngon."
Khi anh nói những lời này cũng đã khiến cho ông Trương Không kiềm chế được mà chảy nước miếng rồi.
Thật sự mỹ vị giống như Lâm Phàm đã nói sao?
Tìm kiếm một tòa thành trì.
Phong cảnh thành trì Tây Hoan người đông nườm nượp, có lẽ thật sự đã trôi qua quá lâu, xảy ra thay đổi cực lớn, có vẻ rất không giống bình thường.
Ngập tràn sự thánh khiết.
Quán rượu.
Một bàn thức ăn phong phú khiến ông Trương ăn miệng đầy mỡ, cho dù bụng đã rất no, nhưng cũng muốn liều mạng lấp mỹ thực đầy bụng.
"Ăn ngon thật!"
Lâm Phàm cười nói: "Thật ra còn có một loại thức ăn rất ngon, con gái của tôi Khả Lam thích ăn nhất, chẳng qua rất là đáng tiếc đã đáp ứng người ta, cho nên sau này không thể ăn nữa."
Khi nói đến đây.
Còn cảm thấy rất đáng tiếc.
Thật sự rất đáng tiếc.
Long Thần đã rất lâu chưa ăn gì, đến loại tình huống như ông ta, việc ăn với không ăn cũng đã như nhau, chỉ là thỏa mãn ham mê ăn uống mà thôi, ưu nhã nâng chung trà lên, không biết là loại lá trà gì, nhưng có mùi thơm, uống vào trong miệng, không có công hiệu nâng cao tinh thần, nhưng hương vị vô cùng ngọt ngào.
"Ừ, rất tốt!"
Ông ta rất hài lòng với tình huống hiện tại, sau khi cơm nước no nê xong thì một tách trà có thể khiến người khác vô cùng thảnh thơi, đặt chén trà xuống, hỏi thăm: "Có tiền thanh toán không?"
Khi ông ta nói ra những lời này.
Bàn ăn vốn có chút náo nhiệt ngay lập tức an tĩnh lại.
Ông Trương nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm chớp mắt, móc lấy túi tiền, lấy điện thoại di động ra, lại móc, móc ra một gói khăn giấy.
Một lúc lâu sau...
"Tiền hẳn là thông dụng nhỉ?"
Long Thần nói: "Cậu nói xem?"
Ăn đã ăn cho sướng rồi, nhưng sau khi ăn xong tính tiền chính là vấn đề lớn.
Nhân Sâm nghe thấy lời bọn họ nói, chui xuống bàn theo thói quen, cưỡi lên người Tà Vật Công Kê, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Chỉ chờ Lâm Phàm vung tay kêu lên.
Chạy!
Nó chắc chắn chạy nhanh hơn so với bất cứ ai.
Lâm Phàm nhỏ giọng nói: "Tôi nhớ ra rồi, phương thức tính tiền ở đây chỉ dùng tiền vàng, trên người các vị có ai có tiền vàng."
Cũng rời đi chưa được bao lâu.
Phương thức trả tiền của nơi này vẫn có thể nhớ rõ được.
Long Thần nói: "Vàng là thứ không có giá trị nhất, cậu có sao?"
Lâm Phàm nói: "Tôi không có."
Chuyện xấu hổ đã xảy ra rồi.
Không có tiền thanh toán, chuyện này nếu nói ra sợ là bị người khác cười chết mất.
"Để tôi giải quyết!" Lâm Phàm nói.
Long Thần nói: "Dựa vào thực lực của chúng ta, trực tiếp rời đi, không ai có thể ngăn cản được, cũng không có ai có thể phát hiện ra, cậu xem..."