Đây còn là chuyện mà con người có thể làm ra được sao? (2)
Lúc này Long Thần có một cách.
Không có tiền thanh toán thì không có tiền thanh toán thôi.
Đều là vấn đề nhỏ.
Không cần để ý.
Chỉ với thực lực của bọn họ chặn ở bên ngoài, thử hỏi có ai dám không phục, lại có ai có can đảm nói cái gì.
Lâm Phàm xua tay nói: "Hành động như vậy quá xấu xa, tôi đã có cách."
Long Thần không nói gì thêm.
Ngược lại muốn thử nhìn xem Lâm Phàm có thể có cách gì.
Một lúc lâu sau.
Phía sau phòng bếp.
"Chính là nơi này!" Một người đàn ông trung niên mập mạp đẩy cánh cửa sau phòng bếp ra, chỉ bát đũa ở bên trong, nói: "Tôi mở quán cho đến nay còn chưa từng có người dám ở đây ăn cơm chùa, các vị tính là người đầu tiên, nhưng tôi thấy các vị đây cũng không giống như cố ý, thái độ cũng rất thân thiện, tôi nguyện ý bỏ qua cho các vị, yêu cầu không cao, rửa sạch bát đũa ở đây, giữa chúng ta sẽ xóa bỏ."
Dứt lời.
Ông chủ mập trực tiếp rời đi.
Long Thần nói: "Đây là cách mà cậu nói sao?"
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Đúng vậy đấy, sao nào, cách này của tôi không tồi chứ nhỉ!"
Long Thần ngây người nhìn Lâm Phàm, hai mắt đã không xoay chuyển, giống như đang suy nghĩ việc gì đó. Đúng, nếu không phải thực lực của Lâm Phàm quá lợi hại, ông ta chắc chắn sẽ hung hăng giẫm đạp Lâm Phàm dưới chân.
Má nó!
Cầm thú!
Súc sinh!
Đây còn là chuyện mà con người có thể làm ra được sao?
Trước kia không từ mà biệt.
Mà Long Thần ông đây chính là lão tổ Long tộc, quyền cao chức trọng, tọa trấn một tộc, nếu như bị tộc nhân biết được bản thân bị cậu hãm hại đến mức phải đi rửa bát cho người ta, chắc chắn sẽ kéo cả tộc tới đây, đập nát bươm quán rượu này.
Lão tổ nhà tôi đến chỗ ông ăn cơm chính là vinh quang của các ông, vậy mà còn muốn tiến.
Quả thật muốn chết.
Thế nhưng...
Long Thần gật đầu, có chút tán thưởng gật đầu: "Ừ, quả thật là biện pháp tốt, từ chuyện này tôi nhìn ra được một loại khí chất đặc biệt của cậu, đó là từ không dựa vào thực lực bản thân làm xằng làm bậy."
Lâm Phàm nói: "Làm xằng làm bậy? Đương nhiên sẽ không, ăn cơm trả tiền là chuyện phải làm, không có tiền rửa bát cũng là tình huống bình thường, huống chi bát đũa nơi này cũng không nhiều, rất nhanh thôi."
Sau đó anh nhìn về phía ông Trương.
"Ông Trương, ông cũng đừng rửa mâm nữa, tôi sợ tay của ông bị rách mất."
Ông Trương nói: "Không được, tôi phải làm cùng cậu, tôi không muốn khiến cậu quá mệt mỏi."
Lâm Phàm nói: "Vậy thì cùng nhau đi!"
"Ừ!" Ông Trương nói.
Long Thần nhìn sang...
Quả thật chính là tình cảm thâm sâu mà, đến rửa bát cũng phải khiêm nhường, nói giống như là ông không ăn vậy ấy.
Gặp phải loại tình huống này.
Chỉ có thể vùi đầu khổ đau mà làm.
Long Thần không nói một câu nào, chuyện mà nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì, ông ta muốn ăn bớt ăn xén, mấy thứ bát đũa này trực tiếp phất tay một cái là có thể rửa sạch sẽ, nhưng nhìn thấy Lâm Phàm rửa từng cái bát từng cái mâm một, liền bỏ đi suy nghĩ này.
Có lẽ đây chính là một loại tu luyện đi.
Tà Vật Công Kê vừa rửa vừa tức giận mắng.
Các ngươi đều có tay, ta chỉ có cánh, còn phải ngâm cánh trong nước, quả thật không phải người, không có tiền ăn cơm gì, đất bên ngoài không thơm sao?
Một lúc sau.
Rốt cuộc đã rửa sạch bát đũa.
Ông chủ mập tới kiểm tra trước, cầm lấy bát đũa, phát hiện vô cùng trơn bóng, còn có ánh sáng lấp lánh, ông chủ rất thỏa mãn, cũng rất kinh ngạc.
"Ừ, không tồi đấy, tôi thấy các vị cũng mới đến, nếu không có nơi nào để đi, có thể ở lại chỗ tôi làm việc."
Người lao động như vậy nếu có thể trở thành nhân viên của cửa hàng ông ta thì hẳn là chuyện tốt biết bao.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu, chúng tôi còn có chuyện đây."
Ông chủ mập tiếc nuối nói: "Được rồi, xin hãy nhận lấy ba mươi đồng tiền bạc này, mặc dù lượng công việc của các vị không đáng ba mươi đồng tiền bạc này, nhưng tôi có thể nhìn ra được các vị rất nghèo, đây là tôi giúp các vị, ca ngợi vị thần quang minh, nguyện cho ánh sáng phủ lấy các vị."
Lâm Phàm kinh ngạc nói: "Ông nói thần Quang Minh là ai?"
Ông chủ mập nói: "Thần Quang Minh có ở mọi lúc mọi nơi, có mặt ở khắp nơi, chỉ cần trong lòng chúng ta có ánh sáng, thì thần sẽ đồng hành cùng chúng ta. Được rồi, tôi còn bận nhiều việc, không nói chuyện với các vị nữa, phải đi thôi."
Thấy đối phương không muốn tiếp tục trò chuyện tiếp.
Lâm Phàm dẫn theo đám người rời đi, chỉ cảm thấy ông chủ quả thật là một người tốt, hi vọng người tốt có được báo đáp tốt, ông chủ sẽ được hạnh phúc mỹ mãn.
Long Thần nói: "Thật ra đống bát đũa này chúng ta phất tay là có thể rửa sạch."
"Ồ, vậy sao ông không nói sớm?" Lâm Phàm kinh ngạc nói.
Long Thần kinh ngạc thất thần, nhìn chằm chằm Lâm Phàm, cuối cùng không giải thích, cũng không phản bác, mà là mỉm cười nói: "Cậu cũng không hỏi mà, phải không?"
Tà Vật Công Kê liếc nhìn, trầm tư, trong lòng thầm thì, "Hai tên ngu xuẩn!"
Nó nhiều nhất cũng chỉ thầm nghĩ trong lòng mà thôi.
Nào dám nói ra.
Rất nhanh.
Bọn họ đi đến một nơi xa lạ.
Long Thần nói: "Đây là đâu?"
Lâm Phàm nói: "Tôi từng sống ở thế giới này trong một khoảng thời gian ngắn, bây giờ trở về xem, hình như thay đổi hơi lớn rồi, tôi chỉ là nhớ được trước kia nơi này chính là một thôn trang mà thôi."