favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1419: Nơi này chính là nhà cũ của Quang Minh Thần, bố của cô ấy là thợ rèn sắt

Chương 1419: Nơi này chính là nhà cũ của Quang Minh Thần, bố của cô ấy là thợ rèn sắt

Nơi này chính là nhà cũ của Quang Minh Thần, bố của cô ấy là thợ rèn sắt

“Chính là chỗ này…”

Lâm Phàm nhìn tòa nhà trước mặt rơi vào trầm tư rất lâu, vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc vì cách bài trí, những đồ trang trí kia chính là do anh đích thân làm, mà xa lạ chính là trong thành phố phồn hoa này lại có một nơi cũ nát như vậy.

Long Thần nói: “Nơi này xem ra rất quan trọng, một tiệm rèn cũ nát tồn tại trong thành phố sầm uất, hơn nữa các tòa nhà xung quanh đều không dám xây sát gần, chỗ này có vùng đất trống vô cùng rộng lớn, tôi nghĩ chỗ này có ý nghĩa rất đặc biệt đấy.”

“Đây là nhà của tôi.” Lâm Phàm nói.

Long Thần nói: “Thật sao?”

Lâm Phàm gật gật đầu: “Ừ, đương nhiên là thật rồi, trước đây tôi dựa vào rèn sắt để nuôi sống con gái tôi, thực ra kỹ thuật rèn sắt của tôi cũng không tệ lắm, tất cả những thứ ở đây đều là do tôi luyện ra.”

Ông Trương nói: “Lâm Phàm, môi trường sống của cậu tệ quá, không bằng những căn nhà xung quanh luôn á.”

Lâm Phàm nói: “Không như ông nghĩ đâu, lúc đó chỗ ở của tôi rất tốt đấy, ở nơi đó cũng được xem như là không tệ rồi, chỉ có nhà trưởng thôn mới tốt hơn nhà tôi một chút thôi.”

Long Thần nói: “Nếu đây là nhà của cậu, vậy thì mời chúng tôi vào ngồi một chút đi?”

Lâm Phàm cười nói: “Được thôi.”

Lúc bọn họ chuẩn bị hành động thì một đám người đi tới.

Dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp, phía sau là một đám trẻ đều mặc đồng phục, giống như là đi học tạt ngang qua đây vậy.

Cô gái mỉm cười nói: “Nơi này chính là nhà cũ của Quang Minh Thần, lúc còn bé Quang Minh Thần đã ở chỗ này.”

Lâm Phàm chuẩn bị dẫn đám người Long Thần đi vào, bước chân dừng lại, tạm thời không động đây, cũng muốn nghe xem đối phương sẽ nói cái gì.

“Cô ơi, Quang Minh Thần không phải là Thần Linh sao, tại sao lại ở chỗ này ạ?”

Trẻ con có rất nhiều ý tưởng.

Những câu hỏi không ai hỏi thì thường trẻ con sẽ hỏi.

Cô gái nói: “Quang Minh Thần chính là Thần Linh, nhưng cũng chính là Nhân tộc, căn cứ vào ghi chép bên trên Quang Minh Thần Điển thì Quang Minh Thần sinh ra cách chúng ta một trăm sáu mươi nghìn năm trước.”

“Ôi! Xa như vậy sao ạ.” Những đứa bé kinh ngạc kêu lên.

Lâm Phàm nghe thấy vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Giống như bị thương nặng vậy.

Anh tiến lên nắm lấy tay của cô gái nói: “Cô nói Khả Lam sống một mình tới một trăm sáu mươi nghìn năm sao?”

Giọng nói có chút run rẩy.

Không có khả năng.

Sau khi từ trong mộng cảnh tỉnh lại, căn bản không bao lâu anh đã tới đây tìm rồi, theo lý mà nói hẳn là mấy ngày thôi mà, sao có thể trôi qua lâu như vậy chứ.

Lâm Phàm đột nhiên nắm lấy tay người ta, khiến cô gái bị dọa không nhẹ nhưng sự chuyên nghiệp trong công việc được rèn luyện hàng ngày khiến cô gái nhanh chóng ổn định tinh thần.

“Xin hãy bình tĩnh, đây đều là những thông tin được ghi chép lại trên Quang Minh Thần Điển, Quang Minh Thần Điển do Quang Minh Thần đích thân viết, tuyệt đối không thể có sai sót gì được.”

Cô gái an ủi.

Mặc dù sống ở làng Pao không có nguy hiểm gì.

Nhưng cô ấy sợ gặp phải người có trạng thái tinh thần không được tốt lắm.

Ví dụ như mấy người tinh thần không được ổn lắm.

Thằng nhóc này tinh thần rối loạn, vẫn nên đánh đòn cảnh cáo trước.

Long Thần nói thầm.

Một trăm sáu mươi nghìn năm?

Chẳng phải còn sống lâu hơn mình nữa sao.

Long Thần rất mạnh nhưng cũng chưa sống đến một trăm sáu mươi nghìn năm đâu.

“Cô ơi, nơi này là tiệm rèn, trước kia Quang Minh Thần thợ rèn sắt sao?” Lại có đứa bé khác hỏi.

Cô gái mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là không phải rồi, bố của Quang Minh Thần là thợ rèn, người có ảnh hưởng sâu sắc nhất đối với Quang Minh Thần chính là bố của cô ấy, người đó là một sự tồn tại vừa vĩ đại vừa mạnh mẽ, là người đó nuôi dạy Quang Minh Thần trưởng thành, mọi người có thể lật xem Quang Minh Thần Điển mang theo bên người, trong đó có nội dung Quang Minh Thần viết cho bố của cô ấy.”

“Trang một trăm ba mươi hai, các em chắc là đã đọc qua rồi.”

“Bố, bố đang ở đâu, con đã đợi bố ba ngàn năm rồi, bố đã quên mất con rồi sao?”

Cô gái đã sớm đọc thuộc làu nội dung trong Quang Minh Thần Điển rồi, căn bản không cần giở ra cũng có thể đọc thuộc lòng, nhất là lúc đọc thuộc lòng những nội dung này, tình cảm rất phù hợp, giống như đang nhớ về người bố của mình vậy.

“Cô gái, tại sao Quang Minh Thần lại muốn hỏi bố cô ấy đang ở đâu ạ, có ý gì vậy ạ?”

“Ha ha…”

“Bố chính là bố, đây chính là từ đầu tiên lúc Quang Minh Thần bắt đầu biết nói đó.”

Những đứa bé khác cười lớn, giống như là nhắc đến bạn nhỏ có đầu óc chậm chạp, ngay cả vấn đề đơn giản nhất cũng muốn hỏi.

Lâm Phàm rất khó chịu, hiện tại anh chỉ muốn tìm Khả Lam nói với cô một câu, có phải muốn tìm anh không, ngay từ đầu anh đã đi tìm nhưng thời gian trôi qua quá nhanh rồi.

Một trăm sáu mươi nghìn năm?

Trôi qua như thế nào vậy.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, muốn hỏi Ý Chí nhưng đột nhiên phát hiện, thế giới này không có Ý Chí, Ý Chi ngây ngốc kia đã biến mất rồi.

Có chút không biết ra tay từ đâu.

Ngay cả người hỏi đường cũng không có.

Chương trướcChương tiếp