favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1420: Nơi này chính là nhà cũ của Quang Minh Thần, bố của cô ấy là thợ rèn sắt (2)

Chương 1420: Nơi này chính là nhà cũ của Quang Minh Thần, bố của cô ấy là thợ rèn sắt (2)

Nơi này chính là nhà cũ của Quang Minh Thần, bố của cô ấy là thợ rèn sắt (2)

Cô gái mỉm cười, tiếp tục đọc thuộc lòng: “Bố ơi, đã một vạn năm trôi qua rồi, bố nói muốn dẫn mẹ tới tìm con, con vẫn luôn chờ đợi nhưng không thấy hai người tới, chú Archi nói với con, bố sẽ không lừa gạt con đâu, con cũng biết bố sẽ không gạt con nhưng con thực sự rất nhớ bố, rất muốn đi tìm bố nhưng nơi này xảy ra chuyện rồi, thế giới này cần con bảo vệ, lực lượng Tà Ác đã xuyên qua Thời Không Trường Hà rồi, vô số Tà Ma ngoại vực tới rồi…”

“Các em, nội dung trang cuối cùng về nỗi nhớ của Quang Minh Thần, trong đó nhắc đến chú Archi, chính là lãnh chúa Thâm Uyên Archimonde, nói đến vị Archimonde này không thể không nhắc đến hai nhân vật quan trọng.”

“Một người chính là Giáo hoàng XIII của giáo hội Quang Minh, còn có bố của Quang Minh Thần…”

“Tiếp sau đây chúng ta nói một chút về lãnh chúa Thâm Uyên Archimonde làm thế nào để chỉnh hợp vùng đất Thâm Uyên của Tà Ác, cuối cùng trở thành một huyền thoại vĩ đại.”

Cô gái này đang giảng lịch sử cho bọn trẻ, mặc dù là lịch sử nhưng lại có lịch sử của Thần Linh, chính là truyền lại cho bọn nhỏ, thế giới của chúng ta có Thần Linh, dưới sự che chở của Quang Minh Thần, chúng ta rất an toàn cho nên cần phải đội ơn Quang Minh Thần.

Tâm trạng Lâm Phàm có chút hoảng hốt, có chút khó chịu, anh không tiếp tục ở lại chỗ này nữa mà dẫn theo đám người Long Thần rời khỏi chỗ này.

Bây giờ anh muốn đến giáo hội Quang Minh.

Nếu như ở giáo hội cũng không có manh mối gì.

Thì đến Thâm Uyên tìm Archimonde.

Lúc này.

Một bé trai hơi mập nhìn chằm chằm Lâm Phàm, mãi đến khi Lâm Phàm rời khỏi đây cậu nhóc mới chậm rãi giơ tay lên.

“Cô ơi, em phát hiện anh trai vừa nói chuyện với cô, rất giống người ở trong trang thứ nhất của Quang Minh Thần Điển đấy ạ.”

Cô gái nghe đứa bé nói vậy, không khỏi bật cười, trong lòng nghĩ sao có thể như vậy được chứ, nhưng vẫn lật tờ thứ nhất ra xem, cẩn thận nhìn bức chân dung.

Đột nhiên.

Lúc cô nhìn thấy bức chân dung, đồng tử đột nhiên co rụt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh vừa rồi.

Trực tiếp trùng khít nhau.

Phù phù!

Cô gái giống như nghĩ đến một chuyện gì đó rất ghê gớm, đặt mông ngồi trên mặt đất, nghẹn ngào thét chói tai.

“A! Tôi nhìn thấy rồi, nhìn thấy được rồi…”

Vẻ mặt điên cuồng của cô ấy thu hút sự chú ý của rất nhiều người, có người hỏi thăm cô đã có chuyện gì xảy ra.

“Tôi nhìn thấy bố của Quang Minh Thần rồi, giống y đúc trong hình ảnh trong trang thứ nhất của Quang Minh Thần Điển, tóc ngắn màu đen, mắt đen, đó là bố của Quang Minh Thần đấy.”

“Người đó trở về rồi, quay lại tìm Quang Minh Thần rồi.”

“Tôi chứng kiến thần tích, cảm nhận được thần ân rồi…”

Mọi người nhìn cô ấy.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Điên rồi!

Giáo hội Quang Minh!

Giáo hội Quang Minh nay đã trở thành Thần điện Quang Minh.

Sau khi Giáo hoàng XIII tại vị đã đặt bài vị của Khả Lam lên, giáo hội Quang Minh thờ phụng Quang Minh Thần đồng thời cũng đổi tên thành Thần điện Quang Minh.

Polk là người có nhiều ý tưởng.

Phương diện diễn xuất càng khiến người ta khâm phục hơn.

Có sự phối hợp của anh và Archimonde, Khả Lam trở thành Thần Linh cũng chỉ là chuyện hết sức dễ dàng, dưới sự tuyên truyền không hề e dè gì của giáo hội Quang Minh cộng với thực lực của chính bản thân Khả Lam, trở thành Thần Linh vĩ đại trong lòng tất cả các chủng tộc là hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Lúc này.

Đám người Lâm Phàm đi vào trong Thần điện Quang Minh, trải qua rất nhiều năm, nơi này cũng cũng có thay đổi cực lớn, khắp nơi tràn ngập ánh sáng thần thánh.

Dù sao cũng là nơi tín ngưỡng của Quang Minh Thần.

Không làm cao cấp một chút thì thật có lỗi với thân phận địa vị này.

Biển người đông nghịt.

Rất nhiều người từ các nơi tới đây đều là để chiêm ngưỡng tượng thần Quang Minh Thần.

Tấm lòng thành kính.

Hy vọng có thể nhận được sự che chở.

“Chỗ này có người cậu quen sao?” Long Thần hỏi.

Lâm Phàm nói: “Có, nhưng không biết còn ở đây hay không nữa...”

Anh nghĩ tới Polk, không biết còn có hay không còn sống, hi vọng là vẫn còn sống.

Xuyên qua đám người.

Không có ai biết người đi qua bọn họ chính là bố của Quang Minh Thần mà bọn họ đang chiêm ngưỡng, nếu như biết, chắc chắn sẽ vây quanh người Lâm Phàm, ngay cả hôn đầu ngón chân cũng có người làm.

Nhân Sâm trước mắt tình huống trước mắt.

Trong lòng sợ hãi than thở.

Đây mới là Tín Ngưỡng Thần Đạo nè…

Tín ngưỡng mà nó tạo ra so với tình huống hiện tại quả thực là chẳng ra gì, hoàn toàn không đáng được nhắc tới, tín ngưỡng người ta tạo ra mạnh biết bao nhiêu.

Bội phục.

Thực sự là vô cùng bội phục.

Đám người Lâm Phàm đi vào một chỗ trong đại điện.

Một hướng dẫn viên du lịch cao giọng nói: “Mọi người đều giữ im lặng nhé, chiêm ngưỡng thánh dung của Giáo hoàng đời thứ mười ba, không được lớn tiếng ồn ào, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài.”

Rất nhiều dân thường lần đầu tới Thần điện Quang Minh đều đồng loạt gật đầu.

Lâm Phàm nghe thấy vậy, trong lòng thở dài, Giáo hoàng đời thứ mười ba đã chết rồi...

Thời gian trôi qua quá lâu rồi.

Anh hi vọng Polk còn sống, nhưng cảm giác được niềm hi vọng này không lớn lắm, quả nhiên là đã mất rồi.

Chương trướcChương tiếp