Không ngờ ông lại nhớ tôi nhiều như vậy
Polk và Archimonde đã ký kết khế ước, có thể sống được rất lâu.
Theo lý thuyết là trường sinh.
Nhưng loại trường sinh này là không ai có thể xác định được, cho dù Giáo hoàng và lãnh chúa Thâm Uyên biết ký kết khế ước thì có thể sống càng lâu, chỉ là không ai biết rốt cuộc là có thể sống được bao lâu.
Một trăm sáu mươi nghìn năm trôi qua.
Thời gian dài dằng dặc, cho dù ký kết khế ước cũng không chống đỡ nổi.
Long Thần nói: “Theo như lời cậu nói thì người quen của cậu nằm ở chỗ đó rồi sao?”
Lâm Phàm không nói gì, gật gật đầu, đi đến trước quan tài thuỷ tinh, quan tài thuỷ tinh này được làm từ một loại vật liệu vô cùng quý giá, có được đủ loại ma lực.
Anh nhìn Polk bên trong.
So với lần gặp mặt trước đây thì vẫn giống y như đúc, không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ là bây giờ đã vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Một Thần Sứ của Thần điện Quang Minh nhẹ giọng nói: “Nằm bên trong chính là Giáo hoàng đời thứ mười ba, người đã nhìn thấy sự tồn tại vĩ đại Quang Minh Thần lớn lên, còn là bạn của bố Quang Minh Thần nữa, bộ quan tài thuỷ tinh này là dùng Tinh Hạch của Long tộc Thủy Hệ Cự Long mà chế tạo thành, do Long Hoàng tự mình đưa tới, đại diện cho Long tộc thể hiện lòng tôn kính với Giáo hoàng đời thứ mười ba.”
“Bia đá xung quanh là Giáo hoàng đích thân viết tặng cho người bạn thân nhất của người, cũng chính là Lâm Phàm bố của Quang Minh Thần, mọi người có thể nhìn một chút.”
Rất nhiều người sau chiêm ngưỡng di thể của Giáo hoàng thì nhìn về phía bia đá xung quanh.
Thần Sứ nói: “Lúc nhìn nội dung trên bia đá, có thể lớn tiếng đọc lên, đây là lúc Giáo hoàng đời thứ mười ba sắp qua đời đã phân phó, cho dù thời gian trôi qua bao lâu, quy củ này đều chưa bao giờ thay đổi.”
Lâm Phàm yên lặng nhìn Polk.
Người chết không có thể hồi sinh.
Nhìn thấy Polk lại nghĩ lại tới những điều đã từng trải qua trong quá khứ, tất cả dường như đang hiển hiện rõ ràng ngay trước mắt, nếu Polk đã qua đời vậy thì để ông ta yên giấc ngủ ngon đi.
Lúc Lâm Phàm chuẩn bị rời đi.
Những người tham quan nhìn thấy nội dung trên tấm bia thì mở miệng đọc lên.
“Trong sinh mệnh của ta có một người bạn tốt nhất, cậu ấy tên là Lâm Phàm, sự xuất hiện của cậu ấy khiến cho ta biết thì ra trên thế giới lại có người ưu tú như thế, cả đời này của ta, chuyện đáng tự hào nhất không phải là lúc ta trở thành Giáo hoàng, cũng không phải là lúc ta được vạn dân tôn kính, mà là ta có thể trở thành bạn bè với Lâm Phàm, đó là chuyện mà ta tự hào nhất.”
“Tính mạng của ta sắp đến điểm cuối rồi, thân thể đã suy yếu lắm rồi, ta rất muốn sống tiếp, ta cũng không sợ hãi cái chết, chỉ là ta muốn nhìn thấy người bạn thân thiết nhất của ta, cho dù chỉ là một chút thôi cũng được…”
Hu hu!
Có tiếng khóc.
Những người tham quan nhìn thấy nội dung trên bia đá, nước mắt chảy dài, đối với bọn họ mà nói, thật sự quá cảm động rồi, tình bạn này thực sự rất thắm thiết.
Lâm Phàm vừa mới chuẩn bị đi lại nghe thấy những lời này, bước chân dừng lại, anh không ngờ Polk lại nhớ anh như vậy.
“Lâm Phàm, ông ta thực sự rất nhớ cậu đó.” Ông Trương nói.
Lâm Phàm nói: “Ừm, tôi biết.”
Long Thần đã hoàn toàn tin tưởng, thực sự không ngờ Lâm Phàm đã lưu lại chuyện xưa ở chỗ này, nhưng mà một trăm sáu mươi nghìn năm đấy, cậu ấy thực sự sống một trăm sáu mươi nghìn năm sao?
Rơi vào trầm tư thật sâu.
Nếu thực sự là như vậy.
Ông ta lựa chọn tin tưởng loại chuyện này, dù sao thực lực của Lâm Phàm quá mạnh, mạnh đến mức ông ta không còn lời nào để nói, sống một trăm sáu mươi nghìn năm, thực lực dũng mãnh như vậy, còn có thể nghe được.
Bản thân tự mình an ủi.
Long Thần thản nhiên tiếp nhận chuyện này.
“Mọi người đợi tôi một lát.” Lâm Phàm nói xong, sau đó vượt qua rào chắn, lại gần quan tài thuỷ tinh của Polk.
Thần Sứ nhìn thấy một màn như vậy, lập tức kinh hãi, tức giận ngăn lại.
Lâm Phàm nhẹ nhàng vuốt ve quan tài thuỷ tinh, Polk nằm yên trong trong quan tài thủy tinh, được bảo vệ rất tốt, không hề có dấu hiệu hư thối, cho dù đã qua một trăm sáu mươi nghìn năm nhưng vẫn giữ nguyên bộ dáng ban đầu.
“Polk, tôi xem ông là bạn bè bình thường, lại không ngờ rằng ông xem tôi như người bạn tốt nhất, từ những lời này của ông tôi có thể cảm nhận được sự nhớ nhung của ông đối với tôi.”
“Tôi trở về rồi, chưa bao giờ tôi nghĩ thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy, vậy mà đã trôi qua lâu như vậy rồi.”
“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, tôi không muốn quấy rầy ông, nhưng bây giờ... để ông thực sự nhìn thấy tôi vậy.”
Anh lẩm bẩm với quan tài thuỷ tinh.
Thần Sứ nghe thấy lời của Lâm Phàm muốn tiến lên ngăn cản hành vi Lâm Phàm, trong lòng kinh hãi, con mắt trợn tròn vo, giống như từ trước đến nay chưa từng chịu lực đánh vào nào mạnh mẽ đến vậy.
Ông ta nghe hiểu được.
Cũng nghe rất rõ ràng.
Đối phương vừa gọi thẳng tục danh Giáo hoàng, còn nghe được người trước mắt này chính là người bạn mà Giáo hoàng nhắc tới.
Vậy anh không phải chính là… bố của Quang Minh Thần sao?
Lúc ông ta còn đang kinh hãi.
Trời đất gió nổi mây phun, tầng mây vừa dày vừa nặng bao phủ Thần điện Quang Minh.