favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1422: Vì tôi chảy xuống hai giọt nước mắt chắc hẳn không phải là chuyện gì quá đáng nhỉ

Chương 1422: Vì tôi chảy xuống hai giọt nước mắt chắc hẳn không phải là chuyện gì quá đáng nhỉ

Vì tôi chảy xuống hai giọt nước mắt chắc hẳn không phải là chuyện gì quá đáng nhỉ

Nguyên tố giữa trời đất điên cuồng vọt đến bên này.

Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên kinh động đến toàn bộ người trong Thần điện Quang Minh.

Ngay cả Giáo hoàng đương nhiệm cũng bị kinh động đến.

Phát hiện luồng năng lượng này dũng mãnh lao đến bên kia, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đi về phía bên kia, rốt cuộc là ai dám cả gan làm xằng làm bậy ở chỗ của Giáo hoàng đời thứ mười ba.

Long Thần kinh ngạc nhìn.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ…

Chẳng lẽ cậu ấy muốn…

Không thể nào.

Long Thần lắc đầu, cảm giác mình thực sự là nghĩ quá nhiều rồi, loại chuyện này làm sao có thể, muốn hồi sinh một người đã chết, phải trả một cái giá vô cùng lớn mới có thể làm được.

Nhưng muốn hồi sinh xác khô đã chết một trăm sáu mươi nghìn năm.

Nói thật.

Đây là chuyện hoang tưởng, không thể nào xảy ra được.

“Phục sinh!”

Lâm Phàm nhẹ nhàng nói ra hai chữ, chỉ là hai chữ này lại là nặng nề khiến cho người ta không thể chịu đựng nổi.

Không gian chấn động.

Hé ra một đạo thông đạo.

Khí tức tử vong dày đặc tràn ra, khí tức này khiến cho tất cả mọi người đều run như cầy sấy, giống như Địa Ngục xuất hiện vậy, thực sự khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ.

“Là ai đang coi thường cái chết đấy hả…”

Cùng một giọng nói, khí tràng cũng giống y như vậy, ngay cả bóng dáng cũng giống.

Tử Thần mang theo liêm đao lần nữa xuất hiện, trường bào đen kịt cũ nát không gió nhưng vẫn đung đưa lắc lư, bất kỳ người nào thấy cảnh này, cũng sẽ bị dọa đến hồn bay phách tán.

“Là tôi.” Lâm Phàm xoay người, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, ông vẫn là như vậy, không thay đổi gì cả.”

Có thể bình tĩnh nói chuyện với Tử Thần như vậy.

Trên thế giới e là cũng chỉ có Lâm Phàm mà thôi.

Tử Thần bị Lâm Phàm nói lời, làm cho mơ mơ màng màng, đầu óc ong ong.

Là ai?

Hình như rất quen thuộc.

Coi thường vong linh là chuyện không thể tha thứ được, nhất định phải xử trí nghiêm khắc.

Tử Thần giơ lên cao liêm đao, chuẩn bị thu lấy linh hồn của Lâm Phàm, chỉ là không biết tại sao, Tử Thần có cảm giác hoảng hốt, loại cảm giác này rất huyền diệu, đã rất lâu không có loại cảm giác này rồi.

Nhớ lại chuyện cũ.

Loại cảm giác này cũng đã trải qua được hơn một trăm nghìn năm trước rồi.

Ngay sau đó.

Động tác của Tử Thần chậm dần.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm, trong đầu hiện ra một hình ảnh.

Gương mặt rất quen thuộc.

Giống hệt như lúc lần đầu tiên nhìn thấy.

Như sét đánh giữa trời quang.

Cuối cùng cũng trùng khít, nghĩ ra rồi, ông ta thực sự nghĩ ra rồi, chính là người đó, người khiến ông ta cảm nhận được sự tồn tại đáng sợ, đừng nói ông ta rất sợ sệt, ngay cả sự tồn tại tối cao sau lưng ông ta đại biểu cho vong linh ý chí cũng bị dọa sợ.

“Là ngươi...” Tử Thần trầm mặc một lát, cuối cùng dũng cảm đối mặt sự thật.

Không đối mặt không được.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Là tôi, tôi không có bất kỳ ý kiến gì với ông hết, ông quản lý vong linh là đúng, nhưng Polk là bạn tốt của tôi, ông ấy chính là muốn gặp mặt tôi một lần, hẳn là không có vấn đề gì chứ?”

Vẻ mặt Tử Thần vô cảm, giống như là đang nói… Cho dù có vấn đề, ngươi có thể nghe ta sao?

Tử Thần không nói nhiều lời.

Yên lặng trở lại trong thông đạo.

Cái gì cũng không nghĩ.

Trực tiếp rời đi.

Nhiều lời vô ích, thậm chí rất có thể khiến mình gặp rắc rối.

Tử Thần rời đi.

Bầu không khí ngột ngạt kia biến mất.

Trong quan tài thủy tinh, sắc mặt Polk dần dần hồng hào, cũng không lâu lắm, mí mắt Polk giật giật, đột nhiên mở to mắt...

“Cậu là ai?” Giáo hoàng đương nhiệm xuất hiện, nhìn thấy Lâm Phàm mở quan tài thủy tinh ra, sắc mặt thay đổi, tức giận quát lớn, chuẩn bị ra tay.

Giáo hoàng đời thứ mười ba là Giáo hoàng có địa vị cao nhất trong các triều đại, là một trong những người có sức ảnh hưởng lớn nhất.

Thậm chí có thể nói, hiện tại Thần điện Quang Minh có thể có địa vị như vậy, đều là công lao của Giáo hoàng đời thứ mười ba.

Nhưng đúng lúc này.

Giáo hoàng đương nhiệm sợ ngây người.

Ông ta nhìn thấy Giáo hoàng đời thứ mười ba vậy mà từ trong quan tài thủy tinh ngồi dậy.

Sắc mặt Polk có chút đờ đẫn.

Hơn một trăm nghìn mấy năm đã quá lâu rồi.

Cho dù phục sinh, ý thức vẫn ở trong trạng thái hỗn độn.

Vô cùng mơ màng.

“Làm sao có thể...” Giáo hoàng đương nhiệm vô cùng khiếp sợ, giống như gặp phải quỷ, ông ta có chút không dám tin tưởng vào mắt mình, Giáo hoàng đời thứ mười ba vậy mà sống lại thật.

Không thể nào.

Điều này rốt cuộc làm sao mà làm được chứ.

Đừng nói Giáo hoàng đương nhiệm khiếp sợ mà Long Thần cũng bị một màn trước mắt dọa cho choáng váng, ông ta cảm giác cuối cùng vẫn là mình quá coi thường Lâm Phàm, vậy mà thực sự có thể phục sinh người đã chết hơn trăm nghìn năm?

“Polk, xin chào.” Lâm Phàm mỉm cười.

Polk ngơ ngơ ngác ngác nghe được giọng nói của Lâm Phàm, đầu óc dần dần sáng tỏ trở lại, ánh mắt dần dần lóe ánh sáng, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Phàm.

Trong ánh mắt có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh cảm giác nghi hoặc đã biến mất không còn sót lại chút gì, khóe mắt dần dần ướt át, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Chương trướcChương tiếp