favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1423: Vì tôi chảy xuống hai giọt nước mắt chắc hẳn không phải là chuyện gì quá đáng nhỉ (2)

Chương 1423: Vì tôi chảy xuống hai giọt nước mắt chắc hẳn không phải là chuyện gì quá đáng nhỉ (2)

Vì tôi chảy xuống hai giọt nước mắt chắc hẳn không phải là chuyện gì quá đáng nhỉ (2)

“Cậu..” Giọng nói của Polk khàn khàn, giống như là không biết nói chuyện, thử rất nhiều lần, mới dần dần thích ứng được: “Cậu trở về rồi...”

“Ừm, tôi trở về rồi.” Lâm Phàm nói.

“Tôi đang nằm mơ sao?”

“Không có, đây không phải là mơ, mà là hiện thực, tôi cứu ông về rồi, không phải ông nói muốn nhìn thấy tôi sao? Bây giờ có thể nhìn thấy tôi rồi.” Lúc Lâm Phàm nhìn thấy Polk, nghĩ đến rất nhiều chuyện, đối phương đã giúp đỡ anh rất nhiều.

Thân thể Polk run rẩy.

Ánh mắt nhìn xung quanh, tất cả đều rất lạ lẫm.

“Polk tôi thực sự vẫn còn sống, tôi cũng thực sự nhìn thấy cậu rồi.” Polk lẩm bẩm lầu bầu, chết quá lâu, ý thức vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Sau khi Lâm Phàm rời đi được mấy ngàn năm, tuổi thọ đến điểm cuối cùng, mặc dù Khả Lam vẫn muốn giúp ông ta kéo dài sinh mệnh, nhưng ông ta là nhân loại, không gặp được hoàn cảnh tốt như Khả Lam, cuối cùng vẫn chết.

Ông ta ký kết khế ước với lãnh chúa Thâm Uyên Archimonde, không phải bất tử bất diệt, chỉ là sống lâu hơn một chút mà thôi.

Soạt!

Các dân thường quỳ trên mặt đất, bọn họ nhìn thấy thần tích, quỳ lạy nơi đó.

Giáo hoàng đương nhiên trợn tròn hai mắt.

Từ từ đi đến trước quan tài thuỷ tinh.

“Giáo hoàng đương nhiệm bái kiến Giáo hoàng đời thứ mười ba.” Giáo hoàng đương nhiệm cung kính quỳ lạy, tâm trạng của ông ta vô cùng kích động, trái tim kích động đến mức muốn nhảy ra ngoài luôn, Giáo hoàng đời thứ mười ba thực sự sống lại rồi, hơn nữa ông ta nghe được…

Người phục sinh Giáo hoàng đời thứ mười ba chính là người bạn mà Giáo hoàng nhắc tới.

Vậy anh không phải chính là bố của Quang Minh Thần sao?

“Lâm Phàm, bạn tốt của tôi, tôi chết được bao lâu?” Polk hỏi, ông ta không biết mình chết được bao lâu, năm đó lúc cận kề với cái chết, ông ta biết Lâm Phàm chắc chắn sẽ trở về, nhưng chỉ là không biết lúc nào sẽ trở về.

Ông ta và Archimonde đấu đá lâu lâu, đấu đá xem xem ai là bạn tốt nhất của Lâm Phàm.

Trên bia đá ông ta đã viết rất nhiều nội dung.

Có cái rất buồn nôn.

Nhưng ông ta không để tâm.

Nếu như Lâm Phàm trở về không thể nào cứu sống ông ta, vậy cũng có thể dựa vào những lời này, giữ lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Lâm Phàm, không dám nhiều lời, vì tôi chảy xuống hai giọt nước mắt chắc hẳn không phải là chuyện gì quá đáng nhỉ.

Lâm Phàm nói: “Tôi đã rời đi một trăm sáu mươi nghìn năm rồi.”

“Hả…” Polk há hốc, có chút khiếp sợ, ông ta thực sự không ngờ tới, bản thân vậy mà chết được trăm mấy nghìn năm rồi, sau đó ông ta nhìn Lâm Phàm nói: “Gặp được Khả Lam chưa?”

Tên Khả Lam ở thế giới này chỉ có Archimonde, Polk mới có thể gọi.

Những người khác đều gọi cô là Quang Minh Thần.

Đó là Thần Linh.

Há có thể gọi thẳng tục danh.

Lâm Phàm lắc đầu nói: “Chưa, tôi không tìm thấy con bé.”

Polk nói: “Haizz, vậy cậu nên đi tìm con bé đi, sau khi cậu rời đi, đứa nhỏ này rất đáng thương, chờ cậu rất lâu, chúng ta chờ đợi đến nỗi đều cảm thấy cậu sẽ không trở về nữa.”

Giáo hoàng đương nhiệm quỳ lạy ở nơi đó trong lòng có chút gấp gáp.

Giáo hoàng đời thứ mười ba ơi, bây giờ ta vẫn còn quỳ lạy thỉnh an ngài đấy, bất kể nói như thế nào, cũng nên nói với ta mấy câu chứ, đừng gạt ta sang một bên như vậy chứ.

Xấu hổ quá đi mất.

Mặt đất hơi lạnh.

Đầu gối đông cứng lại rồi.

“Tôi biết rồi.”

Lâm Phàm thở dài trong lòng. Anh không ngờ thời gian lại trôi qua lâu như vậy. Nếu như có thể, đáng lẽ anh đã trở về từ rất sớm rồi.

“Archi đâu?”

Anh hỏi.

Giáo hoàng nói: “Tôi cũng không biết. Tôi đã chết từ rất lâu rồi, sao biết được hắn ta đã đi đâu.”

Lâm Phàm chỉ là hỏi thử mà thôi, cũng không có ý gì khác. Loại dò hỏi này chỉ là một hành vi ngớ ngẩn theo thói quen, hỏi một số vấn đề không hề quan trọng mà thôi.

Cuối cùng.

Polk chú ý đến vị Giáo hoàng đương nhiệm: “Đứng lên đi.”

Giáo hoàng đương nhiệm đã quỳ chỗ đó rất lâu, khẽ thở dài một hơi. Cuối cùng cũng chú ý đến tôi rồi, thật là không dễ dàng gì. Mặt đất quá lạnh, lạnh đến nỗi có mấy tiếng lách cách kêu lên trong lòng.

“Tạ ơn Giáo hoàng đời mười ba.”

Giáo hoàng đương nhiệm rất kính trọng Polk, vị Giáo hoàng từ thời xa xưa, một sự tồn tại đã đưa giáo hội Quang Minh lên đỉnh cao. Vào những lúc đêm khuya yên tĩnh, ông ta thường hay đọc tự truyện của Giáo hoàng đời mười ba, và cảm ngộ. Trong lòng ông ta, Giáo hoàng đời mười ba là một người vĩ đại, là ngọn đèn sáng trong lòng tất cả mọi người.

Polk có rất nhiều lời muốn nói với Lâm Phàm.

Do đó.

Ông ta trực tiếp cho Giáo hoàng đương nhiệm qua một bên. Biết cũng không biết, không có thời giờ nói nhảm với ngươi. Ông ta còn muốn ôn chuyện cũ với Lâm Phàm đây. Quả nhiên quyết định lúc trước rất chính xác.

Nhìn thấy những nội dung được lưu lại đó.

Cho dù là người đá cũng sẽ xúc động.

Xem đi…

Lâm Phàm thật sự cứu sống ông ta, sinh mạng mới lại lần nữa đến với ông ta. Vừa nghĩ thôi đã thấy rất kích động. Có lẽ đây chính là sức mạnh của tình bạn.

Cung điện dưới lòng đất.

Đã từng là nơi trò chuyện bí mật của họ.

“Người này là…” Polk nhìn về phía ông Trương, phát hiện người này đi hơi gần Lâm Phàm, lại còn luôn khoác tay Lâm Phàm. Động tác thân thiết như vậy khiến cho ông ta có cảm giác nguy cơ.

Chương trướcChương tiếp