Chúa tể cấm kỵ… Tiểu Hoàng
Hình bóng đó dần dần xuất hiện, là một hung vật cấm kỵ to lớn, khi nó xuất hiện, không gian xung quanh dần sụp đổ, một sức mạnh ngang tàng càn quét sạch mọi thứ xung quanh.
“Cút trở về.”
Một giọng nói có chút ngạc nhiên vang lên.
Khả Lam vừa chỉ một cái, một tia sáng rực rỡ vụt qua con sông dài, rơi xuống trán của hung vật cấm kỵ, một tiếng nổ ầm vang lên, toả ra ánh sáng rực tách ra từ trán của hung vật, sau đó cơ thể hung vật bị xé rách và tan biến.
Hàng trăm nghìn năm đã trôi qua.
Khả Lam sớm đã trưởng thành, đã không còn là cô bé khờ khạo ngày xưa nữa mà đã trở thành một cường giả có thể dùng chính sức mạnh của mình để trấn áp tai hoạ.
Cô đứng ở đó.
Giống như một pho tượng.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, cô vẫn sống và luôn ở đó ngăn chặn những nguy hiểm lớn.
Trong khoảng không gian này, có rất nhiều cường giả.
Chỉ là tình hình bây giờ của bọn họ đều không tốt, trấn giữ ở chỗ này quá lâu, chiến đấu quá lâu, lâu dần, gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Bọn họ nhìn bóng dáng ở phía xa vừa to lớn vừa mạnh mẽ, đã đi xa hơn bọn họ.
“Lãnh chúa Abyss, rốt cuộc Quang Minh Thần này có lai lịch gì, canh giữ ở đây đã mấy trăm nghìn năm, nhưng chưa bao giờ để lộ ra chút gì với chúng tôi.” Một ông già hỏi, ông ta là một cường giả của thế giới Nhất Phương Đại, lúc thế giới đó đã đến cực hạn, vốn dĩ cho rằng không còn đường để đi nữa.
Cho đến một ngày.
Ông ta cảm thấy sự xuất hiện của một thứ khủng khiếp.
Ra khỏi thế giới đó, đến để truy tìm khí tức không rõ ràng đó, cuối cùng đến đây.
Sau khi biết được nguyên do, vẫn còn một chặng đường rất dài phải đi, cực hạn không hẳn là cực hạn, vẫn còn khả năng đột phá bản thân.
Archimonde nói: “Không nói thì đừng hỏi.”
“Ài, tháng năm vô tình, thời gian trôi qua thực sự quá nhanh, nơi này quá nguy hiểm, nhưng thời gian gần đây có chút kỳ lạ, hoạt động của hung thú cấm kỵ dần trở nên thường xuyên hơn, chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện lớn sao?” Một cường giả nói.
“Một hung thú cấm kỵ từng bị chúng tôi giết nói rằng, chúa tể cấm kỵ đã tỉnh giấc, xem ra chính là nguyên nhân này.”
“Chúa tể cấm kỵ!”
Đúng vào lúc này.
“Chú Archi.” Một giọng nói vang lên.
Archimonde đến bên Khả Lam: “Sao thế?”
“Cháu đã cảm nhận được sức mạnh hung ác đang sinh sôi một cách điên cuồng, chúa tể cấm kỵ chắc đã hồi sinh, cháu định đi về phía trước, đến đó ngăn cản bọn chúng.” Khả Lam nói.
Archimonde nói: “Ta đi cùng cháu.”
“Không, thực lực của chú Archi vẫn chưa phải là đối thủ của bọn chúng.” Khả Lam nói, mặc dù nói như vậy nghe có vẻ không hay lắm, nhưng đều là sự thật.
Quả thực là tình huống này.
Archimonde có thể sống sót lâu như vậy không phải vì thực lực của gã ta mạnh mà là nhờ có tính đặc trưng của chủng tộc vì vậy mới có thể đồng hành với Khả Lam đến tận bây giờ.
“Như vậy không được, bố cháu đã dặn dò ta, phải chăm sóc tốt cho cháu, sao có thể để cháu đi một mình chứ.”
Nhắc đến Lâm Phàm.
Ánh mắt Khả Lam loé lên, cô rất nhớ bố, nhưng thời gian trôi qua khiến cô dần tuyệt vọng, thậm chí đã không còn nghĩ tới mấy chuyện này nữa, cô đã coi đây là chuyện không thể nào xảy ra.
“Không sao đâu.”
Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này.
Cô thực sự cảm nhận được một thứ hung ác đang sinh sôi.
Lúc này.
Trong không gian hỗn loạn.
Vô số hung thú cấm kỵ đang bò ở đó, toàn thân run lên, có một cảm giác hoảng sợ khó tả, rất nhiều hung thú cấm kỵ ngước lên dè dặt nhìn về bức màn tăm tối.
Lập tức.
Một luồng khí tức khủng khiếp bộc phát.
Một đôi mắt đỏ rực loé lên trong bóng tối.
Lập tức.
Vô số hung thú cấm kỵ sợ hãi đến tột độ.
“Chúa tể cấm kỵ, không phải chúng tôi làm việc không tốt, mà là có sinh linh xấu xa đang chặn đường của chúng ta, hàng trăm nghìn năm nay đều như vậy.”
“Đúng thế, không thể trách chúng tôi.”
“Chúng tôi đã rất cố gắng rồi, rất nhiều đồng bọn bị thương và bỏ mạng, nhưng không thể phá ra được, thực sự hết cách.”
Bọn hung thú cấm kỵ cầu xin tha thứ, đồng thời viện đủ lý do, chẳng có ý gì khác, chỉ là hy vọng chúa tể cấm kỵ hiểu đây không phải là lỗi của bọn chúng, mà là sai lầm của những người kia.
Im lặng rất lâu.
Một giọng nói vang lên trong bóng tối.
“Thật sao?”
Bọn hung thú cấm kỵ gật đầu: “Thật, tất cả đều là thật, chúng tôi trước giờ không nói dối.”
Nếu lúc này quan sát kĩ sẽ phát hiện trong đám hung thú cấm kỵ này có một hung thú nhỏ bé hơn so với những bọn khác, đó không phải chính là Thôn Tinh Ngạc sao.
Nó trở về tìm đại ca giúp mình báo thù, nhưng không ngờ, vừa trở về đã gặp phải một trận chiến, những sinh linh mạnh mẽ đó chặn đường của bọn chúng, rồi xảy ra một trận chiến rất khốc liệt.
Chỉ là với tình hình của nó vào đó sẽ trở thành bia đỡ đạn.
Vì vậy, nó nhẫn nhịn trong lòng.
Cố gắng nhỏ giọng.
“Ồ, ta tin các ngươi, xem ra trước đó ta đã hiểu lầm, lần này ta đã ngủ bao lâu rồi.” Chúa tể cấm kỵ hỏi.
Đừng thấy đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ trong bóng tối mà hiểu lầm, thực ra giọng nói đó rất điềm đạm, hơn nữa cũng không có cảm giác tàn bạo, đối với những hung thú cấm kỵ này mà nói, bọn chúng còn tưởng rằng làm việc không tốt sẽ bị chúa tể cấm kỵ tiêu diệt.