Chúa tể cấm kỵ… Tiểu Hoàng (2)
Bây giờ xem ra nghĩ quá nhiều rồi.
Vì vậy hung thú cấm kỵ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, qua chuyện này có thể thấy cường giả đúng là cường giả, khí phách và sức chịu đựng chắc chắn không kém.
“Hơn trăm nghìn năm rồi, chúng ta đã đấu với những sinh linh đó hơn trăm nghìn năm rồi, cũng đã chết rất nhiều đồng bào.”
Chúa tể cấm kỵ nghe vậy ngạc nhiên.
“Cái gì?”
“Hơn trăm nghìn năm? Sao ta ngủ lâu như vậy, lúc đó chỉ ngủ gật một lúc mà thôi.”
“Không hay rồi.”
Nó tự nói một mình, tất cả hung thú cấm kỵ lắng nghe, không dám hô hấp, ngoan ngoãn co rúm ở đó.
Sau đó.
Đôi mắt đỏ rực trong bóng tối biến mất, một bóng người thấp bé bước ra từ trong bóng tối, là con chó Tiểu Hoàng bình thường, lông trên người nó thưa thớt, giống như đã đến tuổi rụng lông vậy.
Lúc bọn hung thú cấm kỵ nhìn thấy chó Tiểu Hoàng không dám lộ ra sự khinh thường.
Ngược lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi kinh sợ.
Đó là hung vật thực sự.
Mạnh mẽ vô cùng.
Bọn hung thú tận mắt nhìn thấy chúa tể cấm kỵ phát huy, nhắm chặt mắt, trong đầu hiện lên những hình ảnh đó, sức mạnh huỷ diệt thế giới đã in sâu vào tâm trí bọn chúng, trở thành bản năng sợ hãi.
“Đi theo ta.”
Chúa tể cấm kỵ thong thả đi về phía trước.
Còn đối với những sinh linh mạnh mẽ mà bọn chúng nói.
Nó trước giờ không xem ra gì.
Nó chỉ muốn tìm chủ nhân đã vứt bỏ mình, muốn hỏi xem, vì sao người đó lại vứt bỏ nó, ta kêu gào thảm thiết như vậy, không cảm thấy nỗi đau khổ và không nỡ của ta nhiều như thế nào sao?
Lúc này.
Khả Lam nói cho chú Archi hiểu, cô biết chú Archi lo lắng cho sự an toàn của cô, nhưng tình huống hiện tại không còn có thể để gã ta tham gia nữa, một khi đã bước vào nơi đầy rẫy tội ác nguy hiểm, cho dù ngay cả cô cũng chưa chắc đã bảo vệ được chính mình.
Vì vậy huống chi là còn chú Archi nữa.
Archimonde thở dài trong lòng.
Hối hận vì sức mạnh của bản thân quá yếu đuối, sao không thể mạnh mẽ hơn một chút nữa.
Gã ta biết ý Khả Lam muốn nói là mình quá yếu.
Không giúp đỡ được gì.
“Khả Lam, cháu phải cẩn thận, nếu có chuyện gì, ta không biết phải giải thích sao với bố cháu.” Archimonde trầm giọng nói.
Gã ta cũng không biết Lâm Phàm rốt cuộc đã đi đâu.
Sau khi rời khỏi hành tinh đó, cũng đã đi tìm kiếm nhưng không tìm thấy, sau đó còn vướng vào những chuyện này nên cũng không tìm nữa.
Khả Lam nói: “Cháu biết rồi, nếu chưa gặp được bố cháu, cháu sẽ không bao giờ chết.”
Nói rất chắc chắn.
Chính lúc này.
Không gian phía trước dao động.
"Ai cản đường không cho đi? Quang Minh Thần là ai? Thật to gan."
Khi âm thanh này xuất hiện, kinh thiên động địa, vang lên bên tai tất cả mọi người, khiến những cường giả sợ hãi lộ ra nét mặt kinh ngạc.
"Ai đây?"
Họ nhìn vào khoảng không, không gian bị bóp méo, khí tức hung ác từ nơi đó tràn ra, như thể một loại khủng bố nào đó sắp ập đến, sau đó, nhìn thấy một móng vuốt từ hư không rơi xuống, hư không sụp đổ, nhìn kĩ lại hóa ra là ngưng tụ thành hư ảnh, không phải là bản thể.
Khả Lam tập trung suy nghĩ, Thánh Quang bao phủ toàn thân, đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với kẻ địch.
Cô vốn dĩ định đi vào tìm đối phương, nhưng bây giờ đối phương đã chủ động xuất hiện, đây là điều mà cô không ngờ tới.
" Quang Minh Thần là ai, bước ra đây cho ta."
Bên dưới hư ảnh, một bóng người xuất hiện, chân của Tiểu Hoàng rơi xuống, nhẹ nhàng rơi vào trong hư không, với những tiếng ầm ầm liên tục, hư không sụp đổ.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, không biết là vị cường giả nào, sau chấn động đều rất kinh ngạc.
"Hóa ra là một con chó..."
Đây là chuyện nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Hàng trăm nghìn năm nay đều cảnh giác tồn tại đáng sợ ở nơi đó, bây giờ đối phương xuất hiện dưới hình dạng một con chó, bọn họ thật sự không biết nên nói gì.
"Chó thì làm sao? Chút nữa ta sẽ giẫm đạp lên từng người một, bắt các ngươi phải sủa gâu gâu..." Tiểu Hoàng tức giận, ra vẻ hung ác với nhóm người.
Khả Lam cau mày nói: "Mày là chúa tể cấm kỵ mà những hung thú đó vẫn thường nhắc đến?"
Tiểu Hoàng nhìn Khả Lam, không ngờ đó là một cô gái: "Đúng vậy, ta là chúa tể cấm kỵ, nghe nói ngươi đã canh giữ ở đây hàng trăm nghìn năm, không cho phép chúng ta bước vào, bây giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội, mở đường ra nếu không hậu quả tự gánh lấy. "
“Không thể.” Khả Lam đương nhiên sẽ không chịu nhượng bộ: “Đằng sau là nơi sinh sống của vô số sinh linh, tuyệt đối không thể để hung vật như mày đi qua được.”
Nghe thấy điều này Tiểu Hoàng đã rất khó chịu.
Hung vật?
Ta trở thành hung vật từ khi nào, Cáp Lân nói đúng, sinh linh ở bên ngoài rất phi lý, rõ ràng là không quen biết, nhưng lại làm ra vẻ như là quen biết nhau.
“Cô gái nhỏ, có lẽ ngươi hiểu nhầm ta rồi.” Tiểu Hoàng nói.
Tên xưng chúa tể cấm kỵ không phải là bản thân muốn gọi mà là những sinh vật kỳ quái trong đó gọi như vậy, ban đầu cũng là lần đầu tiên nó bước chân vào vùng đất cấm kị, gặp phải không ít kẻ không thân thích.
Nó chỉ muốn rời đi và tìm chủ nhân của mình.
Sau đó nó bị những tên điên cuồng đó bao vậy.
Cuối cùng, một con đường đẫm máu đã hiện ra.