favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1432: Khả Lam... (2)

Chương 1432: Khả Lam... (2)

Khả Lam... (2)

Mọi người đều tò mò về nơi này.

Một nơi cấm kỵ không xác định, đầy rẫy những khả năng vô tận.

Họ muốn khám phá thế giới rộng lớn hơn, nếu cứ ở lại đây, khác gì ếch ngồi đáy giếng.

Vì thế.

Ngay cả khi phía trước có nguy hiểm.

Cũng muốn đặt cược một lần, có lẽ sẽ làm được.

“Khả Lam, không được.” Archimonde hét lên, gã ta đã biết Khả Lam muốn làm gì, chuẩn bị lấy thân mình để trấn áp chúa tể cấm kỵ, nhưng bản thân cô cũng sẽ tiêu tan, đó không phải là điều mà gã ta muốn thấy.

Tiểu Hoàng nói: "Cô gái nhỏ, ngươi hà tất phải như vậy, giữa ta và ngươi không có hận thù lớn đến thế, có cần thiết phải lấy mạng mình ra không, thật sự cần thiết sao?"

Nó hiểu rằng những sinh linh bên ngoài rất ác.

Chỉ cần nhìn vào tình hình trước mắt là có thể hiểu.

Chọc tức các ngươi rồi ư?

Không hề.

Mới gặp nhau lần đầu tiên đã bị gọi là hung ác.

Ra tay chính là chiêu thức đòi mạng.

Bây giờ cô gái nhỏ này đánh không nổi mình, lại còn muốn chơi đùa với mạng sống, Tiểu Hoàng cảm thấy khó chịu, luôn gặp phải những sinh linh không thân thiện, nó thật sự không có ác ý.

Chỉ muốn đi ngang qua đây.

Đi tìm chủ nhân.

Nếu đối phương nói đường này là do ta trải, cây này là do ta trồng, muốn đi ngang qua thì phải mất phí, nó nhất định sẽ làm hài lòng đối phương, cứ làm theo lời của chủ nhân.

Hợp tình hợp lý.

Không vấn đề gì.

Bây giờ, ánh sáng trên người Khả Lam ngày càng mạnh hơn, sức mạnh cốt lõi điên cuồng lao ra khỏi cơ thể.

Sắc mặt của Tiểu Hoàng trở nên nghiêm nghị.

Nó biết đối phương không hề nói đùa.

Ngay lúc này.

Một giọng nói từ xa vọng lại.

"Khả Lam..."

Khi giọng nói truyền đến.

Trời đất ngưng tụ, thời gian ngừng lại.

Động tác của Khả Lam chậm lại, cô biết đó không phải là giọng nói của chú Archi, người duy nhất có thể gọi cô như vậy chỉ có…

Cô không dám tin.

Cô sợ chỉ là ảo giác của mình.

Archimonde kích động đến run rẩy cả người, đột nhiên quay đầu nhìn ra đằng sau, khi gã ta nhìn thấy gương mặt đó, và cả dáng vẻ vẫy tay của giáo hoàng Polk, gã ta dụi mắt, sau đó trừng to mắt.

Không sai, chắc chắn không sai.

Gã ta có thể quên mất dáng vẻ của con trai mình, nhưng sẽ không bao giờ quên được dáng vẻ của người đó.

“Lâm Phàm…” Archimonde tự lẩm bẩm.

Khi Khả Lam nghe thấy cái tên này, cô quay đầu lại nhìn. Cô từng nghĩ đến cảnh tượng bố mình trở về, có lẽ sẽ xuất hiện trước mặt cô trong lúc cô không chú ý.

Và cô sẽ trở về trong vòng tay của bố mình lần nữa.

Nhưng dần dần.

Theo năm tháng trôi qua, cô từ mong đợi trở nên thất vọng, rồi đến tuyệt vọng, thậm chí đã không còn nghĩ đến chuyện đó nữa, trong đầu cô chỉ còn lại ý nghĩ, bố của mình sẽ không về nữa, có lẽ ông đã vứt bỏ mình rồi.

Cô ngây người đứng tại chỗ.

Ánh mắt rơi lên người Lâm Phàm.

Không nhúc nhích.

Cũng không có vẻ mặt gì.

Giống như một đứa ngốc vậy.

“Khả Lam, con gái ngoan của bố, bố trở về rồi, đến đây bố ôm nào.” Lâm Phàm giang hai tay ra, trên mặt nở nụ cười.

Khi Lâm Phàm nói ra những lời này, tất cả sự bất mãn trong lòng Khả Lam đều tiêu tan không còn gì theo tiếng gọi con gái ngoan này, cô không hề có bất kỳ sự phẫn nộ nào, có chăng chỉ là sự nhớ nhung vô tận.

“Bố…”

Khả Lam nhào vào lòng Lâm Phàm, ôm chặt lấy anh: “Bố, con rất nhớ bố.”

Lâm Phàm sờ đầu Khả Lam: “Xin lỗi, là do bố không tốt, để con đợi lâu như vậy. Sau này chúng ta sẽ không xa nhau nữa, bố sẽ mãi mãi ở bên cạnh con.”

“Bố đã tìm được mẹ chưa ạ?” Khả Lam hỏi.

Lâm Phàm nói: “Tìm được rồi.”

“Mẹ sẽ thích con chứ?” Khả Lam lo lắng hỏi.

Lâm Phàm nói: “Thích chứ, cô ấy rất thích con.”

Ông Trương, Tà Vật Công Kê, Nhân Sâm, Long Thần đều nhìn cảnh tượng này với ánh mắt ngạc nhiên.

Đặc biệt là Long Thần đang mong đợi sự tối tăm vô tận, trong lòng ông ta cảm thán, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, ông ta có cảm giác không chân thật lắm, con của anh đã lớn như vậy rồi.

Hơn nữa còn mạnh mẽ như vậy.

Quan trọng là trông không giống chút nào.

Đây thật sự là con gái của ngươi sao?

Archimonde đứng bên cạnh Lâm Phàm, không quấy rầy cảnh tượng đoàn tụ của hai bố con. Một lúc sau, Lâm Phàm nhìn Archimonde, mỉm cười nói: “Thật vất vả cho ngươi khi đã luôn chăm sóc cho Khả Lam trong thời gian qua.”

Archimonde cười nói: “Không có gì, ngươi là bạn của ta, ngươi phó thác con gái ngươi cho ta chính là vì tin tưởng ta.”

Giáo hoàng Polk nói: “Tôi cũng rất quan tâm đến cô bé.”

Ông ta nhất định phải giành nói trước.

“Bây giờ đang gặp phải chuyện phiền phức, con hung thú khủng bố đó đã ra rồi, Khả Lam không chống lại được, chỉ đành nhờ vào ngươi thôi.” Archimonde nói đến chuyện quan trọng, còn về việc mà Polk nói, gã ta chẳng muốn để Lâm Phàm tiếp lời.

Đám người Tô Thiên Vân đi theo bên cạnh Lâm Phàm nhìn cảnh tượng trước mặt bằng ánh mắt kinh ngạc.

Cô ta có thể cảm nhận được hơi thở cực mạnh từ trên người Khả Lam.

Nhưng không ngờ những gì tiền bối nói đều là thật.

Anh thật sự đến để tìm con gái.

Nơi xa.

Tiểu Hoàng được bọn họ gọi là vua của những điều cấm kỵ hung dữ nhất thế giới, cũng ngây người đứng tại chỗ, đôi mắt chó rơi đầy nước mắt. Nó nhìn thấy rồi, thật sự nhìn thấy rồi, chủ nhân mà nó tìm kiếm nhiều năm đã thật sự xuất hiện trước mặt nó rồi.

“Gâu gâu gâu…”

Chương trướcChương tiếp