Khả Lam: Tiểu Hoàng, tao sẽ đối xử với mày thật tốt
Tiểu Hoàng lớn tiếng sủa, cái đuôi vung vẫy, nó thật sự rất phấn khích, phấn khích đến không biết nên làm gì cho tốt.
Sau đó, nó điên cuồng chạy về phía Lâm Phàm.
“Bố, cẩn thận.” Khả Lam nhắc nhở.
Lâm Phàm nhìn thấy bóng dáng đang chạy nhanh về phía mình, anh chìm vào ký ức, Tiểu Hoàng vừa chạy nhanh vừa lè lưỡi, trong đôi mắt sầu muộn hiện lên ánh sáng rực rỡ.
“Tiểu Hoàng…”
Đây là thú cưng mà Lâm Phàm cảm thấy có lỗi với nó, vốn dĩ anh định hầm chết Tiểu Hoàng, nhưng nó lại sống quá dai, dai đến khiến anh nhớ đến Mộ Thanh, nhớ ông Trương, nhớ Tiểu Bảo.
Cuối cùng anh vứt bỏ Tiểu Hoàng, lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Khả Lam vô cùng cảnh giác, đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu. Còn Archimonde lại không hề có chút hoảng loạn, Lâm Phàm đang ở đây, còn có gì đáng để sợ chứ.
Nhưng rất nhanh…
Cảnh tượng khiến người khác há hốc mồm đã xảy ra.
Khi Tiểu Hoàng chạy đến bên cạnh Lâm Phàm, nó xoay quanh người anh, cái đuôi vẫy đến vô cùng có sức sống, cái đầu không ngừng cọ vào đùi của Lâm Phàm.
Gặp quỷ rồi…
Đây lại là chuyện gì thế?
Lâm Phàm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sở đầu Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi. Lúc đó là do không còn cách nào khác, hy vọng mày có thể tha thứ cho tao. Nhưng mày thật sự sống rất lâu, tao rất vui khi gặp được mày.”
Tiểu Hoàng phát ra tiếng ẳng ẳng, khi nhìn thấy chủ nhân, nó đã hoàn toàn giải phóng bản thân, chỉ nghĩ đến quãng thời gian vui vẻ của lúc trước, còn những thứ khác chẳng chút quan trọng với nó.
“Bố, nó là?”
Khả Lam kinh ngạc hỏi, cô đã canh giữ ở đây mười mấy vạn năm là vì để ngăn cản vua của những điều cấm kỵ đến đây, nhưng bây giờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hình như chuyện có vẻ không giống như những gì cô nghĩ.
Lâm Phàm mỉm cười nói: “Nó tên là Tiểu Hoàng, là thú cưng mà bố nuôi, đã từng ở bên bố một thời gian rất dài, có tình cảm rất tốt. Vốn dĩ bố tưởng là nó đã chết rồi, không ngờ nó vẫn còn sống, nhìn thấy nó bố thật sự rất vui. Khả Lam, lúc nãy bố thấy hình như các con đang chiến đấu với nó, có hiểu lầm gì sao?”
Nghe thấy lời này.
Tiểu Hoàng rụt cái đầu lại, không dám nói gì, giống như một đứa nhỏ đã làm sai chuyện.
Ông trời ơi.
Rốt cuộc mình đã làm gì thế này. Nghĩ đến những lời nó đã nói trước đó, Tiểu Hoàng rất muốn đào một cái hố chôn mình luôn.
Nó thế mà lại gắt gỏng đánh nhau với cô chủ nhỏ.
Còn nói là bố của cô chủ nhỏ đến rồi cũng sẽ bị nó đạp dưới móng vuốt chó. Nó hơi ngẩng cái đầu chó lên, chú ý đến mục tiêu của cô chủ nhỏ, hình như đang ra hiệu cho nó.
Bắt sẵn nồi nước nóng, lột da bỏ vào nồi.
Nghĩ đến cảnh tượng đó.
Tiểu Hoàng lại chạy đến bên người Khả Lam, cọ đầu vào chân cô, cái đuôi vẫy đến vô cùng dữ dội, đây là tỏ ý làm hoà.
Ai còn có thể tranh hơn thua với một chú chó nữa chứ…
Archimonde há mồm.
Giống như muốn nôn ra một ngụm máu vậy.
Đấu cho đến bây giờ, thế mà gã ta lại đấu với thú cưng mà Lâm Phàm nuôi, hơn nữa Khả Lam còn là cô chủ nhỏ của chú chó này. Nghĩ đến tình hình trước đó, Archimonde cảm thấy mình nên nói gì đó.
“Lâm Phàm, chuyện lúc nãy là như vậy…”
Vào lúc Archimonde chuẩn bị tố giác, Tiểu Hoàng sủa gâu gâu, gấp gáp vội vã thi triển thần thông.
Một luồng hơi thở huyền diệu toả ra.
Trên đầu của Tiểu Hoàng hiện ra một dòng chữ lớn.
‘Thuật xóa trí nhớ. ’
Đây là Tiểu Hoàng chuẩn bị tự xóa trí nhớ của mình, còn về việc hiện ra những con chữ này là do nó cố tình thể hiện ra, đề phòng bọn họ không biết.
Tiểu Hoàng xóa đi trí nhớ về cuộc chiến đấu lúc nãy, và cả những lời nói lúc trước.
Chỉ cần mình không nhớ, cho dù người khác có nói gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến lòng của mình.
Trong chớp mắt.
Tiểu Hoàng đã xoá bỏ hết tất cả ký ức độc ác.
Rồi nó lại vui vẻ chạy quanh chân Lâm Phàm và Khả Lam, sủa gâu gâu, lè lưỡi ra liếm giày của Lâm Phàm và Khả Lam.
“Không…”
Những con hung thú cấm kỵ đang gào thét cỗ vũ cho vua của những điều cấm kỵ kêu lên một cách bi thương.
Vua của những điều cấm kỵ vĩ đại thế mà lại nằm sấp một cách thấp hèn trước mặt đối phương.
Liếm giày cho người ta.
Đau lòng quá đi.
Khả Lam bị biểu hiện của Tiểu Hoàng chọc cho bật cười, cô sờ đầu nó, nhẹ giọng nói:
“Tao sẽ đối xử với mày thật tốt… Tiểu Hoàng.”
Tiểu Hoàng không còn ký ức của lúc nãy, vui vẻ nhìn Khả Lam, không ngờ cô chủ nhỏ lại thân thiện dễ gần như vậy, lần đầu gặp mặt đã nói là sẽ đối xử với mình thật tốt, thật là vui quá đi.
Tà Vật Công Kê híp mắt…
Nó cảm thấy có chút cảm giác khủng hoảng.
Lần này là một con chó biết nịnh nọt, là kẻ địch mạnh trong số kẻ địch mạnh, gây ra ảnh hưởng đối với địa vị của nó, xem ra nó phải chú ý mới được.
Lâm Phàm mỉm cười nói: “Khả Lam, Tiểu Hoàng rất tốt, con chắc chắn sẽ thích nó, sau này chúng ta sẽ không xa nhau nữa, những điều nuối tiếc trong lòng bố đều đã được thỏa mãn hết rồi, bố đã không còn gì tiếc nuối nữa.”
“Bây giờ chúng ta đi về thôi.”
Anh thật sự đã thoả mãn.
Anh đã tìm thấy con gái, cũng tìm được Tiểu Hoàng.