Khả Lam: Tiểu Hoàng, tao sẽ đối xử với mày thật tốt (2)
Ông Trương nói: “Lâm Phàm, cậu vẫn chưa giới thiệu tôi.”
“À, đúng rồi.” Lâm Phàm mỉm cười nói: “Khả Lam, đây là ông Trương, là người bạn tốt nhất của bố, sau khi ông ấy biết bố có con thì đã rất mong đợi được gặp con.”
Khả Lam nói: “Chào chú Trương.”
Ông Trương vui vẻ vỗ tay, sau đó khoác tay Lâm Phàm nói: “Woa, thật là vui quá.”
Lâm Phàm cười, nhìn thấy ông Trương vui vẻ như vậy, tâm trạng của anh vô cùng tốt.
Khả Lam chớp mắt, phát hiện quan hệ của chú Trương và bố mình hình như có hơi kỳ lạ.
Dù sao cũng là sự kỳ lạ rất khó nói thành lời.
Vào lúc Lâm Phàm chuẩn bị rời đi.
“Tiền bối.”
Lâm Phàm nghi ngờ nói: “Còn chuyện gì sao?”
Tô Thiên Vân nói: “Chỗ này nên làm thế nào?”
Cô ta đang nói đến nơi mà hung thú cấm kỵ ở.
Lâm Phàm nhìn về phía trước, phát hiện con đường đó có sức mạnh của anh, anh suy nghĩ kỹ, hình như là do trước đây anh đánh ra, thật kỳ lạ, nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều.
“Không sao đâu.”
Tiểu Hoàng chạy quanh chân Lâm Phàm, sau đó ngẩng đầu, trừng mấy con hung thú cấm kỵ kia. Đột nhiên, đám hung thủ cấm kia đó giống như nhìn thấy quỷ, cong đuôi mau chóng chạy trở vào trong.
Không còn dám đi ra nữa.
Nhân Sâm vỗ nhẹ lên đầu của Tà Vật Công Kê.
“Địa vị của ngươi lại xuống thêm một bậc rồi.”
Tà Vật Công Kê không nói gì.
Nhưng trong lòng nó đang chuẩn bị hạ quyết tâm.
Không ai được xem thường Tà Vật Anh Hùng Vương ta.
Tà Vật Công Kê ta nhất định phải trở thành thú nuôi giỏi nhất trong lòng Lâm Phàm.
Thành phố Duyên Hải.
Một đám người tới.
Polk cùng Archimonde không muốn trở về mà chỉ muốn đến nơi Lâm Phàm sinh sống để nhìn xem, vốn dĩ bọn nghĩ nơi Lâm Phàm ở có rất nhiều cường giả, nhưng sau khi đi vào thì bọn họ mới nhận ra rằng mình nghĩ nhiều quá rồi.
Có rất nhiều kẻ yếu.
Thậm chí người không có tu vi nhiều vô số kể, hơi khác so với những gì bọn họ nghĩ trước đó.
Nhưng kiến trúc thì khá độc đáo và mới mẻ.
Trước đây bọn họ chưa từng thấy qua.
Lúc này.
Một bóng người đi đến.
Vừa rồi còn bảo không có cường giả, nhưng bây giờ khí tức cường giả truyền đến làm bọn người Archimonde lộ vẻ nghi hoặc, không biết là ai đến.
Minh canh giữ ở nơi này giúp Lâm Phàm, bảo vệ cho sự an toàn của thành phố Duyên Hải. Ông ta phát hiện Lâm Phàm trở về nên đã chạy đến gặp anh mà không hề nghi ngợi gì.
“Đã vể rồi?” Minh chờ mong hỏi.
Vì có nguyên nhân nên ông ta mới canh giữ ở nơi này, lúc trước hai người có hẹn nhau, Lâm Phàm đến cấm địa Tinh Không thì mang giúp một món đồ về cho ông ta, ông ta đã mong chờ rất lâu.
Lâm Phàm cười nói: “Đúng vậy, trong khoảng thời gian này đã làm phiền ông quá rồi.”
Không phiền chút nào.
Chủ yếu là đồ vật thôi…
Minh dò hỏi: “Vậy cái kia…”
Ý tứ thực rõ ràng.
‘Còn nghĩ gì nữa, cứ đưa đồ cho tôi là được, tôi cũng không xen vào chuyện của cậu, tôi cũng chẳng muốn ở đây, chỉ nghĩ trở về chờ đợi. ’
Lâm Phàm nhớ ra, anh chợt vỗ trán một cái: “Thôi chết, tôi quên mất rồi, ngại quá, tôi tìm được con gái vui quá nên quên mất chuyện mà ông nhờ, nhưng không sao, lần sau có thời gian tôi sẽ tìm cho ông.”
Ít ai có thể thấu hiểu nỗi buồn trong lòng Minh.
Gặp phải loại người như Lâm Phàm thì phải làm sao đây?
Không lẽ đánh đối phương một trận tơi bời?
Đừng.
Với thực lực của Lâm Phàm, đánh nhau chẳng khác nào lấy mạng ông ta. Mang hay không mang thì sao chứ, cho dù Lâm Phàm có nói thẳng ra là anh không thích mang làm ông ta tức phát điên thì kết quả vẫn vậy.
Cùng lắm thì ông ta oán trách rời đi, hoặc là bỏ đi trong giận dữ.
Ngay khi Minh đang soạn mấy lời khách sáo thì Lâm Phàm vỗ vai ông ta: “Giờ tôi đang có việc nên không nói chuyện với ông được, đợi tôi giải quyết xong thì sẽ tìm ông, tạm biệt.”
Không cho Minh nói lời nào.
Lâm Phàm dẫn bọn họ rời đi, để lại Minh trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng của Lâm Phàm.
Polk nhận ra xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm, khẽ nói: “Archi, có vẻ như hình tượng của ngươi hơi đáng sợ, ta thấy sinh linh ở đây đều sợ ngươi.”
Archimonde liếc nhìn Polk một cái chứ không nói lời nào.
Người chết mấy chục nghìn năm tản ra một mùi hôi thối, không ngờ ông ta còn sống lại đoạt không khí cùng người khác.
Gã ta biết Polk viết những lời ghê tởm đó trước khi chết là cho ai xem, còn không phải là ôm hy vọng Lâm Phàm sẽ trở về nhìn thấy nội dung buồn nôn kia rồi cứu ông ta sao.
Đê tiện!
Ta đi guốc trong bụng ngươi mà.
“Khả Lam, lo lắng phải không con?” Lâm Phàm phát hiện biểu cảm đầy căng thẳng của Khả Lam, từ đầu đã như vậy. Nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, lần đầu gặp mặt, chắc chắn sẽ có sự lo sợ.
Khả Lam nói: “Bố, mẹ có thích con hay không?”
Lâm Phàm vuốt đầu Khả Lam, nói: “Yên tâm, mẹ sẽ thích con thôi, Khả Lam của bố đáng yêu như vậy mà.”
“Vâng.” Nhờ có Lâm Phàm cổ vũ, lòng Khả Lam đã nhẹ nhõm hơn đôi chút, nhưng trên mặt cô vẫn còn có chút căng thẳng.
Mộ Thanh đã tìm được chỗ ở cố định ở thành phố Duyên Hải, ở khách sạn mãi cũng không được, may là cô có tiền, mua nhà là chuyện nhỏ.
Ting ting.
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Tới đây…”