Mẹ
Khả Lam đứng ở bên ngoài nghe được âm thanh trong trẻo truyền ra từ bên trong, còn có tiếng bước chân đang đến gần, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu căng thẳng.
Cửa mở.
Mộ Thanh nhìn thấy mấy người ở bên ngoài, vẻ mặt hơi kinh ngạc, đặc biệt là khi nhìn đến khuôn mặt của Archimonde thì càng sợ hãi, giống như bị dọa.
“Về rồi?” Mộ Thanh mỉm cười: “Vào trong thôi!”
Cho dù là ai xuất hiện ở trước mặt, chỉ cần đi theo Lâm Phàm thì cô đã quen rồi, nhưng cô gái đứng bên cạnh Lâm Phàm, vẫn cứ kéo cánh tay của anh làm cô rất tò mò không biết là ai.
Chẳng lẽ là người phụ nữ khác của anh?
Nghĩ đến đây.
Mộ Thanh hơi ghen, tuy bề ngoài không có biểu cảm gì nhưng nội tâm của cô không tốt chút nào, ‘tên lừa đảo, đúng là kẻ lừa đảo’.
Polk cùng Archimonde đã biết cô gái trước mắt này là người phụ nữ quan trọng nhất của Lâm Phàm, cũng sẽ là mẹ của Khả Lam, địa vị rất cao, bọn họ cần phải nhún nhường, còn phải học nói lời hay mới được.
Trong phòng khách.
Lâm Phàm mỉm cười nói: “Để anh giới thiệu, đây là Giáo hoàng Polk, lãnh chúa Archimonde, Long Thần.”
Polk và Archimonde nở nụ cười được tự cho là tươi nhất từ trước đến giờ với Mộ Thanh.
Hai người hận không thể cùng gọi một tiếng “mẹ” như Khả Lam.
Nếu Lâm Phàm cùng Mộ Thanh không chê thì bọn họ sẽ gọi.
“Vị này là Tiểu Hoàng, thú cưng của anh, trước đây có nuôi.” Lâm Phàm giới thiệu Tiểu Hoàng.
Thực lực của Tiểu Hoàng phi phàm, nhưng liếm là thiên tính của loài chó, cho nên nó ghé vào chân Mộ Thanh, lắc cái đuôi, có vẻ rất ngoan.
Mộ Thanh mỉm cười đáp lại nhưng trong lòng đã nổi sóng, xem ra cô nghĩ không sai, người quan trọng nhất nên muốn giới thiệu cuối cùng sao?
‘Trước đây giới thiệu những người con gái đó cho anh.
Anh nói là bọn họ thích anh.
Nhưng anh cũng nói bản thân không có cảm giác với bọn họ.
Bây giờ mang vị này đến, là muốn nói với em, anh thích cô ta, cô ta cũng thích anh, anh không thể từ chối, rồi hỏi em có thể chấp nhận hay không à? ’
Nếu anh nói như vậy thật.
Thì Mộ Thanh cũng không biết đáp lại thế nào.
Lâm Phàm không biết Mộ Thanh nghĩ gì, anh nói: “Đây là Khả Lam, con của chúng ta, con bé rất nhớ em, vừa trở về thì lập tức mang đến gặp em. Khả Lam, gọi đi con…”
“Mẹ.” Khả Lam rất lo lắng nhưng vẫn ngọt ngào gọi.
Mộ Thanh bị hành động này làm cho ngu người đến trợn tròn mắt.
Gì vậy?
Trực tiếp gọi mẹ.
Cô có nghe Lâm Phàm kể về chuyện con gái, nhưng từ trước đến giờ cô chỉ nghĩ là anh đùa thôi, mà hiện tại…
Mộ Thanh vô cùng bối rối: “Tôi còn rất trẻ, cũng chưa từng làm chuyện đó mà đã trở thành mẹ, hơn nữa con còn lớn như vậy, cái này…”
Lâm Phàm nói: “Vợ à, Khả Lam rất khổ, con bé đã đợi chúng ta mấy trăm nghìn năm.”
Mộ Thanh lại bị dọa sợ.
Cô trừng mắt, há miệng.
Mấy trăm nghìn năm?
Cô cảm thấy Lâm Phàm lại phát bệnh, nhưng cô thấy tình huống trước mắt thì không phải.
“Chờ em bình tĩnh lại được không?” Mộ Thanh đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.
“Được chứ.”
Khả Lam nhìn Lâm Phàm: “Bố, có phải mẹ không thích con hay không?”
Lâm Phàm nói: “Đứa nhỏ ngốc, sao có thể chứ, chỉ là mẹ con rất vui mừng, vui đến nỗi cần bình tĩnh một chút, con đừng căng thẳng quá.”
Nhà vệ sinh!
Hai tay của Mộ Thanh chống bồn rửa mặt, nhìn bản thân trong gương.
Cô đã bị Lâm Phàm choáng váng rồi.
"Nỗi kinh hoàng trong niềm kinh hỉ!"
Mộ Thanh mở vòi nước, rửa sạch mặt, để bản thân tỉnh táo hơn một chút, sau đó nhìn gương mỉm cười, cô đã chuẩn bị tốt cùng với Lâm Phàm, bất kể Lâm Phàm mang đến cho cô bất cứ điều kinh hãi gì, cô đều có thể vui vẻ chấp nhận.
"Thật ra hình như cũng không tồi, có thể có cô con gái lớn như vậy, hơn nữa con gái hình như rất tôn trọng mình, sau này truy kịch, đi dạo phố đều có người cùng bầu bạn đấy."
Lúc này Mộ Thanh bắt đầu tẩy não, an ủi chính mình.
Cô phải tiếp nhận Khả Lam.
Rất nhanh.
Mộ Thanh sau khi đã tự tẩy não bản thân thành công đi ra, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Khả Lam thì lộ ra nụ cười mỉm, nói: "Khả Lam, xin chào..."
Cô chủ động chào hỏi.
Đã như vậy thì cũng không cần nghĩ nhiều, vui vẻ tiếp nhận là được.
"Mẫu thân..."
"Gọi mẹ là được rồi!"
Nếu như là người bình thường, có lẽ còn chưa có cách nào đã nhanh chóng thay bản thân vào bên trong vai diễn như vậy, nhưng Mộ Thanh có thể làm được.
"Mẹ!"
"Ơi!"
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Có thấy được chưa, mẹ của con chỉ là quá vui mừng, cho nên mới phải đi trì hoãn một chút thôi!"
Khả Lam vui vẻ ôm lấy Mộ Thanh, "Con nhớ mẹ thật sự rất lâu rồi, khi con còn nhỏ, chính bố vẫn luôn chăm sóc con, sau đó bố phải trở về tìm mẹ, con vẫn luôn chờ mong thời khắc có thể gặp mặt bố mẹ."
"Khổ cho con rồi, con à!" Mộ Thanh vỗ nhè nhè sau lưng của cô, an ủi, có thể cảm nhận được tình cảm của Khả Lam với cô rất chân thành tha thiết, không giống như đang giả vờ.
Khả Lam nói: "Có thể gặp được bố mẹ, không hề khổ."
Nếu để cho các tín đồ nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc hô lên... Vị thần rất vĩ đại vậy mà rơi lệ rồi.
Tất cả mọi người có mặt đã bị cảm động rồi.
Duy chỉ có Long Thần, Tà Vật Công Kê nhìn không hiểu mấy thứ vẻ mặt này.