favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1438: Tôi giới thiệu cho ông một vị đại sư tín nhiệm đi (2)

Chương 1438: Tôi giới thiệu cho ông một vị đại sư tín nhiệm đi (2)

Tôi giới thiệu cho ông một vị đại sư tín nhiệm đi (2)

Trong văn phòng.

"Đã trở lại rồi à!" Viện trưởng Hách mỉm cười nói. Chuyện mà ông ta tự hào nhất đó chính là có thể chữa khỏi cho Lâm Phàm, tuy rằng có đôi khi hình như sẽ phát bệnh, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, chỉnh thể mà nói vẫn rất thành công.

"Ừ, chúng tôi đã trở lại!" Lâm Phàm mỉm cười nói, "Tôi chuẩn bị kết hôn rồi!"

"Ồ, kết hôn à, cậu... Hả, nói cái gì?" Viện trưởng Hách vừa uống một ngụm trà, nghe thấy lời Lâm Phàm nói, hai mắt trừng trợn tròn, biểu lộ còn khoa trương hơn so với khi Độc Nhãn Nam nghe thấy.

"Kết hôn!" Lâm Phàm phát hiện tình huống của bọn họ rất kỳ lạ, không phải là kết hôn thôi sao, làm như rất bàng hoàng lắm vậy.

Không phải rất có thể hiểu được.

Viện trưởng Hách nói: "Là cùng với cô gái Mộ Thanh kia?"

"Đúng vậy, tôi đến đây chính là thông báo cho ông một tiếng, tôi chuẩn bị mời cùng tham gia tiệc kết hôn của tôi!" Lâm Phàm nói.

Viện trưởng Hách bắt lấy trọng điểm, hỏi thăm: "Không phải cậu tới mời một mình tôi, mà là muốn mời tất cả mọi người ở Thanh Sơn?"

"Ừ, phải!" Lâm Phàm nói.

Lúc này.

Viện trưởng Hách cảm thấy rất khó khăn, điều này mà làm thật có chút rất không tốt, mời công nhân viên thì không thành vấn đề, tất cả mọi người đều là người bình thường, có thể nói chuyện bình thường với cậu, nhưng hiện giờ cậu muốn mời tất cả người bệnh của Thanh Sơn đều tới, như vậy con mẹ nó không phải tràng cảnh náo nhiệt sao?

"Cứ như vậy trước đã, tôi cần đi tìm giáo sư Tinh Không, để ông ấy xem giúp tôi thời gian nữa đây!" Lâm Phàm nói.

"Đợi chút đã!" Viện trưởng Hách nói: "Tôi quen biết một vị đại sư khá đáng tin, thật ra cậu có thể tìm người đó nhờ tính hộ."

Nghe thấy Lâm Phàm muốn tìm giáo sư Tinh Không để tính.

Suy nghĩ đầu tiên của ông ta chính là... Đây không phải có bệnh sao?

"Không cần, tôi tìm giáo sư Tinh Không là được rồi!" Lâm Phàm nói.

Anh rất tin tưởng năng lực của giáo sư Tinh Không.

Viện trưởng Hách không nói thêm gì nữa.

An phận là được rồi.

"Cũng được, chiếu theo suy nghĩ của cậu là được." Viện trưởng Hách trầm tư, ông ta biết chuyện Lâm Phàm muốn kêu đám người bệnh của Thanh Sơn đi tham gia tiệc này nhất định không có cách nào khác thay đổi được.

Ông ta phải nghĩ một sách lược vẹn toàn mới được.

Nếu không thì đám người bệnh này chỉ vừa vào trong khách sạn đợi, chẳng phải là sẽ quậy lật trời sao.

Phòng bệnh.

Lâm Phàm nói: "Giúp tôi tính thử xem, tôi sắp kết hôn, ngày nào thì tốt hơn?"

Giáo sư Tinh Không ngày hôm nay mới vừa kết thúc bài giảng, hòa thượng A Đại đã quên nhiệm vụ mà Tiểu Như giao cho bản thân, mà là đi theo giáo sư Tinh Không cảm nhận sự ảo diệu của vũ trụ, sự thần bí của ngôi sao...

Những đạo lý đó tạo thành chấn động không nhỏ đối với A Đại.

Đã hoàn toàn thuyết phục được A Đại.

"Ngày mười một tháng mười một đi!" Giáo sư Tinh Không ngẩng lên trần nhà, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói.

Ông Trương nói: "Ngày này được đấy, vừa nghe thấy cũng biết là ngày tốt rồi."

Lâm Phàm nói: "Không đúng, bây giờ đã là tháng mười hai rồi, tháng mười một đã sớm qua rồi, sang năm quá muộn, gần đây thì khá hơn."

Giáo sư Tinh Không lạnh nhạt nói: "Vậy thì ngày mười hai tháng mười hai đi!"

"Ừ, cái này cũng được!" Lâm Phàm nói.

Lúc này.

Viện trưởng Hách đứng ở ngoài cửa.

Nghe lén thấy những lời giáo sư Tinh Không nói kia, ông ta cũng biết bệnh này không phải đơn giản như vậy là có thể trị khỏi, nhưng ngạc nhiên phát hiện Lâm Phàm vậy mà phản ứng lại.

Chính là nói...

Anh hiện giờ rất bình thường.

Vô cùng hài lòng với bản thân.

Những điều này đều là công lao của mình cả.

Khi Mộ Thanh biết được hôn lễ tổ chức vào ngày mười hai tháng hai thì bị khiếp sợ, hơi bị nhanh quá.

Lúc Lâm Phàm nói muốn kết hôn với cô thì cô đã chấp nhận, đây là kết quả tốt nhất, cũng là tình huống mà cô luôn mong đợi cho tới nay. Nhưng khi nghe thấy cách hôn lễ không còn bao nhiêu thời gian thì cô hoàn toàn choáng váng.

Mộ Thanh mờ mịt, trong một chốc không lấy lại tinh thần.

Sau một hồi suy nghĩ, Mộ Thanh đã suy nghĩ rõ ràng, cũng chấp nhạn ngày Lâm Phàm đặt ra, tâm trạng rất khó nói, hơi phức tạp, nhưng càng nhiều là một loại mong đợi, đối với bất cứ người nào thì phụ nữ luôn mong ước về hôn lễ, mong đợi còn nhiều hơn đàn ông.

Trong thời gian này Lâm Phàm rất bận rộn.

Hắn cần phát thiệp mời.

Ngô Thắng từ bị trưởng bối trong tộc mang về thì luôn bị cấm túc, không cho phép đi bất cứ nơi nào, ai kêu Ngô Thắng chẳng có chút cống hiến gì trong một giới thức tỉnh kia.

“Ài.”

Ngô Thắng lúc này vẫn như mọi khi ở trong phòng tạm giam, lật xem sách vở, trong đầu nghĩ đến hình ảnh khác. Ngô Thắng khá thích nơi đó, tuy rằng thực lực của anh ta ở nơi đó không tính là cái gì, nhưng sống rất vui vẻ.

Đột nhiên.

Bên ngoài có động tĩnh truyền đến.

Dường như tộc nhân đang hô to có địch tập, điều này khá hiếm thấy đối với Ngô Thắng, anh ta không biết có ai dám can đảm đến Ngô tộc gây sự, trừ phi chán sống.

“Ngô Thắng, anh có đây không?”

Nghe thấy có người kêu tên của mình khiến Ngô Thắng khá tò mò, theo sau đột nhiên cảm giác âm thanh rất quen thuộc, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh quen thuộc.

Chương trướcChương tiếp