Hạ màn
Si và Mị bị Ma Tổ bắt lấy, bọn họ sớm biết số mệnh của mình là trở thành một phần của Ma Tổ, dù muốn chống cự cũng không có năng lực đó.
Ngay sau đó.
Si nghe thấy có người kêu tên của mình, hơi xa lạ, nhưng lại hơi quen thuộc, dường như đã nghe ở đâu rồi.
Mãi đến một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt mình, Si giật mình kêu lên:
“Sao cậu tìm đến đây?”
Si không ngờ rằng Lâm Phàm tìm đến đây.
Ma Tổ ngủ đông nơi đây, tự nhiên đã chuẩn bị nguyên vẹn, ngăn cách hết thảy, trừ phi Ma Tổ chủ động xuất hiện, nếu không thì không ai có thể tìm được.
"Nơi này rất khó tìm sao?"
Lâm Phàm thấy biểu cảm cực kỳ khiếp sợ của Si thì trong lòng rất là tò mò, không biết tại sao Si có phản ứng như vậy, rõ ràng rất dễ tìm, căn bản không có bất cứ khó khăn.
Tìm theo mùi liền ra.
Si trầm mặc thật lâu, lắc đầu nói: "Không phải, là muốn hỏi, tìm tôi có chuyện gì?"
“Cho này.”
Si cúi đầu nhìn thứ ở trong tay, lật ra xem, kinh ngạc hỏi:
"Thiệp mời?"
"Đúng rồi, ngày mười hai tháng hai là ngày tao thành hôn, hy vọng mày sẽ đến tham gia hôn lễ của tao.” Lâm Phàm mỉm cười nói.
Lâm Phàm hy vọng có thể mời tất cả người quen thuộc của mình đến, cho dù đã từng có chút mâu thuẫn cũng không sao, anh không quan tâm những điều đó, chỉ cần không phạm phải vấn đề mang tính nguyên tắc.
Ngay cả Mục Hạo dạy học trong Liên Minh Cao Viện cũng nhận được thiệp.
Mặc Võ cũng có.
Những người này đều từng đánh nhau với anh, có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng hiện tại những xích mích đó đều mất hết.
Trong khi cả hai đang nói chuyện thì hai bóng dáng xuất hiện.
Mị xuất hiện bên cạnh Si.
Ngược lại Ma Tổ sắc mặt âm u nhìn Lâm Phàm, giống như một con ma quỷ núp trong bóng tối, ông ngủ đông ở chỗ này, ai đều không cách nào phát hiện.
Hiện tại đối phương đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ông.
Loại tình huống này khiến Ma Tổ rất khiếp sợ, đồng thời cũng rất nghi hoặc, Lâm Phàm làm cách nào tìm được nơi này? Chẳng lẽ nơi mình ẩn thân cứ bị phát hiện dễ dàng như vậy?
"Đại hôn sao?" Si quả thực là không tới, ngơ ngác, cứ cảm giác có gì đó kỳ lạ.
Lâm Phàm nói: "Đúng rồi, tao sắp kết hôn, là chuyện rất vui, hai vị kia là bạn của mày hả?”
Lâm Phàm chú ý đến Mị và Ma Tổ.
Đều rất nhỏ yếu, nhưng từ xưa đến nay Lâm Phàm sẽ không bởi vì đối phương nhỏ yếu mà coi khinh bất cứ người nào, vì hắn cũng từng nhỏ yếu rồi đi lên.
Chợt thấy lấy hai tấm thiệp mời khác ra khỏi ngực, đưa cho Mị một tấm.
“Đến chung vui.”
Lâm Phàm đi tới trước mặt Ma Tổ, mỉm cười nói:
“Này, đây là thiệp mời, có thể đi chung với Si.”
Ma Tổ nhìn thiệp mời đưa tới trước mặt, lòng nặng trĩu.
Ma Tổ biết đối phương là ai.
Ma Tổ hỏi:
“Cậu biết tôi là ai không?”
Lâm Phàm lúng túng nói: "Ngượng ngùng, thật sự không biết."
Nghe lời này thì Ma Tổ thầm thở ra, nhận lấy thiệp mời:
“Được, tôi chắc chắn sẽ đến đúng giờ.”
Có lẽ người khác không thấy được, nhưng Ma Tổ nhìn thấy.
Ở trong mắt Ma Tổ, sau lưng Lâm Phàm dường như có một mảnh trời sao sâu không thấy đáy đang xoay tròn, đó là biểu hiện dũng mãnh đến mức tận cùng, người bình thường không cách nào nhìn thấy, nhưng Ma Tổ thì thấy rõ.
Nếu đánh với đối phương bây giờ thì Ma Tổ rất có thể sẽ bị đánh chết.
Nghe đối phương trả lời chắc chắn, Lâm Phàm cười toe toét.
"Cảm ơn."
Hiện tại tâm trạng của Lâm Phàm rất tốt, từ khi quyết định hôn lễ với Mộ Thanh thì tâm trạng của hắn tốt đẹp chưa từng có.
“Tôi còn phải đi thông báo người khác tạm biệt.”
Nhìn bóng lưng Lâm Phàm rời đi, Ma Tổ hơi ưu sầu.
Thật lâu không gặp Lâm Phàm, ấn tượng còn dừng lại ở quá khứ, Ma Tổ cho rằng tìm về bản thân liền có thể xưng bá thế giới này, nhưng hiện tại xem ra, khó khăn rất cao, cơ bản không nắm chắc bao nhiêu.
Không...
Không phải cơ bản không nắm chắc nhiều, mà là không có cơ hội.
Si nhìn Ma Tổ, phát hiện khí tràng đã khác với trước.
Ma Tổ trầm giọng nói:
“Si, Mị, các ngươi đi đi, thời đại này chưa phải lúc ta nên xuất hiện.”
Ma Tổ cảm giác chính mình hẳn là tiếp tục ngủ say, mãi đến khi không có Lâm Phàm tồn tại, đó là lúc ông thật sự phát huy.
Biết không được thì không cần thiết miễn cưỡng.
Si nghe mà kinh hãi, khiếp sợ nhìn Ma Tổ, không ngờ đối phương nói ra lời như vậy, thiệt tình thì khác với trong tưởng tượng, cứ đinh ninh Ma Tổ sẽ cứng rắn tới cùng.
Hiện tại xem ra...
Si cười nói:
“Cảm ơn Ma Tổ.”
Si và Mị ăn ý gật đầu, theo sau trực tiếp rời đi.
Ma Tổ tiếp tục cúi đầu nhìn thiệp mời trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười, hơi thú vị.
"Thiệp mời, kết hôn... Thế nhưng kêu ta."
“Ài.”
"Mạnh như vậy phải nói sớm chứ, cần gì khiến ta bận rộn đến hiện tại."
Bộ môn đặc biệt.
Một đám thành viên tụ tập cùng nhau.
“Mấy người có nhận được tihệp mời không?”
“Có, còn anh?”
“Tôi cũng nhận được, là thủ lĩnh kêu tôi đi lấy. Lâm Phàm kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn là Thiên Hậu, hâm mộ quá.”
“Thì đấy.”
Lưu Ảnh lướt qua các thành viên này, nghe những lời đó thì trong lòng rất khó chịu.
Hiện tại Lưu Ảnh hơi muốn khóc.
Nhìn mọi người đều thu được thiệp mời, chỉ riêng anh ta là không có, tâm trạng đặc biệt không tốt.