favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1441: Hạ màn (2)

Chương 1441: Hạ màn (2)

Hạ màn (2)

Hiện tại Lưu Ảnh chỉ muốn về nhà ôm vợ, khóc với vợ.

Phải chăng mình đã làm sai cái gì?

Hay Lâm Phàm quên mất mình rồi?

“Lưu Ảnh...” Trong lúc Lưu Ảnh cảm xúc trầm thấp chuẩn bị trở lại thì, có người gọi lại anh ta.

Lưu Ảnh quay đầu nhìn qua, phát hiện Lâm Phàm gọi tên của mình thì cười tươi như hoa.

"Chúc mừng."

Lâm Phàm cười nói:

"Cảm ơn, này, đây là thiệp mời của anh.”

Lưu Ảnh kinh ngạc hỏi:

“Hả? Chẳng phải đã gửi hết thiệp mời rồi sao?”

Lâm Phàm nói:

“Không, bên bọn họ là tôi kêu người khác đưa giùm, anh là bạn của tôi, đương nhiên tôi phải tự mình đưa thiệp. Thật ra tôi cũng không ngờ mình quen nhiều người như vậy, đưa thiệp mời hơi nhiều, có người ở xa quá, thời gian gấp gáp.”

Khi Lâm Phàm nói mấy lời này thì tâm trạng của Lưu Ảnh đẹp như nở hoa, nụ cười tươi rói, tươi đến nỗi nếu bị vợ thấy sẽ cho no đòn, có phải là lại làm chuyện xấu ở bên ngoài không?

Lâm Phàm thấy Lưu Ảnh cười khoa trương như thế thì hơi lo lắng nói:

“Anh làm sao vậy?”

Lưu Ảnh nói:

“Không có gì, tại tôi vui quá, cậu kết hôn khiến tôi thật sự rất vui vẻ."

"Cảm ơn." Lâm Phàm là người biết lễ phép, nói nhiều nhất là 'Cảm ơn'.

Buổi tối.

Tại nhà, trước bàn cơm.

“Vợ, anh đã gửi hết thiệp mời rồi, cũng làm xong khách sạn này nọ.” Lâm Phàm nói.

Mộ Thanh không có bạn bè, cũng không có người nhà.

Nhìn thấy Lâm Phàm bận rộn như con quay dàn xếp mọi việc, trong lòng Mộ Thanh vui vẻ khó tả, cô nhìn ra được Lâm Phàm xem trọng chuyện này.

Khả Lam nói:

“Bố, lúc tổ chức hôn lễ con cũng có chúc phúc gửi đến hai người.”

Lâm Phàm kinh ngạc nói:

“Vậy hả, chúng ta rất mong đợi."

Khả Lam cười nói: "Đợi đến ngày đó bố hãy chờ xem đi.

Ngày mười hai tháng hai.

Ngày kết hôn.

Toàn bộ thành phố Duyên Hải đều sôi trào.

Rất nhiều người bên ngoài đổ dồn về phía bên này.

Cường giả đại tộc của Tà Vật, Ma Tổ, Tinh Không từ bốn phương tám hướng kéo đến, bọn họ xuất hiện khiến các thị dân của thành phố Duyên Hải cảm giác hơi kỳ lạ, giống như xuất hiện rất nhiều yêu ma quỷ quái vậy.

Người đến đa số là bạn của Lâm Phàm, từng là từng nói vài câu, từng luận bàn.

Đương nhiên cũng có người bị Lâm Phàm cho một bài học nhưng chưa chết.

Đến hiện tại, khi họ bị Lâm Phàm mời tham gia tiệc cưới thì thầm nghĩ thôi bỏ qua, lúc cậu kết hôn còn nhớ mời bọn này đến chứng minh cậu muốn nói xin lỗi bọn này, thế thì rộng lượng tha thứ cho cậu đấy.

Nể mặt cậu một lần.

Trước cửa khách sạn.

Độc Nhãn Nam nói: "Từ lão gia, sao ông đến đây?”

Ông cụ Từ hỏi ngược lại:

“Sao tôi không được đến?”

“Ông có thiệp mời hả?”

"Không có."

"Vậy ông...”

“Cậu cũng không biết nhắc nhở cậu ta.”

Chuyện thiệp mời là đả kích nặng với ông cụ Từ, chúng ta từng gặp mặt, từng nói chuyện, sao nỡ quên tôi?

Vì chuyện này mà ông bị bọn họ cười nhạo.

Độc Nhãn Nam cười:

“Mời!”

Chỉ là nói đùa chứ không có ý xấu gì.

Lúc này, mấy chuếc xe bus đến.

Dấu hiệu Thanh Sơn rất là dễ thấy.

Hách Nhân vì đưa đám bệnh nhân tâm thần này đến mà suy nghĩ nát óc, phải sắp xếp nhiều nhân viên công tác đi cùng.

Trong khách sạn.

Hàn Yên Hàn và Hàn Tiểu Tiểu ngồi cùng một bàn, xung quanh đều là người mặc đồ thống nhất, bọn họ mặt không cảm xúc, ngồi thẳng lưng ở đó, nét mặt hơi nghiêm túc.

Chị em Hàn gia nhìn thấy loại tình huống này thì lộ nét nghi hoặc.

Kỳ lạ.

Hàn Yên hỏi thăm: "Các người là bạn của Lâm Phàm hả?”

Yên lặng.

Người bên cạnh không trả lời cô.

Hàn Yên nhíu mày, có chút không vui:

“Tôi đang hỏi anh đấy.”

Người bên ngồi cạnh Hàn Yên liếc nhanh qua.

“Suỵt, yên lặng, nơi này đợi lát nữa sẽ có sự tình phát sinh, cô không cần đánh rắn động cỏ." Người bệnh rất là nghiêm túc nói.

Hàn Yên nghe đối phương nói chuyện thì thầm giật mình, nhìn chăm chú tình huống xung quanh, chẳng lẽ sẽ có nguy hiểm gì sao?

"Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?” Hàn Yên nhẹ giọng hỏi thăm.

"Suỵt! Yên lặng! !"

Hàn Yên hỏi nhỏ Hàn Tiểu Tiểu:

“Em gái, mấy người này hơi kỳ lạ.”

Hàn Yên nhìn quanh, đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Ở bàn xa hơn, một người toàn thân tỏa ánh sáng vàng ngồi ở đó, người ngồi cạnh người kia thì mơ hồ, biểu cảm kỳ lạ, dường như là nghĩ thông hết thảy thế tục, buông xuống chấp niệm, quy y.

"Tiểu Như Lai... "

Hàn Yên nhận ra người kia, thế nhưng là Tiểu Như Lai, cường giả đỉnh phong trong Tinh Không.

Chẳng ngờ người này cũng đến.

Hàn Yên nhìn hướng bàn khác.

Phát hiện rất nhiều cường giả.

Long Thần cũng tới.

Ở bàn khác.

Ma Tổ ngồi cùng lãnh chúa Abyss Archimonde, hơi thở của hai người hơi giống nhau.

Ma Tổ hỏi:

“Anh em, người ở đâu vậy? Xin cho biết tên.”

Archimonde nói: "Lãnh chúa Abyss Archimonde."

Ma Tổ kinh thán:

“Tên hay, tôi tên Ma Tổ. Dường như hơi thở của hai chúng ta là cùng nguồn, không biết có thể kết bạn cùng lên kế hoạch việ lớn không?”

"Chuyện gì?"

"Điều khiển thế giới." Ma Tổ nói ra chí hướng vĩ đại trong lòng mình.

Archimonde nheo mắt, nhìn ông một lúc rồi phán:

“Khùng.”

“Anh... !” Ma Tổ suýt chút giận tím mặt, cuối cùng trong lòng luôn khuyên bảo chính mình, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, không thể xung động.

Ngay lúc này.

"Hôn lễ bắt đầu! !!"

Tùy theo một tiếng hô.

Chương trướcChương tiếp