favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Chương 1442: Hạ màn (3)

Chương 1442: Hạ màn (3)

Mọi người đều dừng lại động tác, ánh mắt tập trung vào sân khấu.

Lâm Phàm nắm tay Mộ Thanh vào sân. Mộ Thanh mặc váy cưới rất đẹp, tựa như tinh linh chốn trần gian, trên mặt Lâm Phàm luôn lộ ra nụ cười.

Tiểu Bảo cầm đèn lồng cưới đi theo ở phía sau, siêu vui vẻ.

Khi Hàn Yên nhìn thấy nụ cười này thì bình phẩm.

Xấu xa!

Hách Nhân nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe mắt ướt lệ, ông nhìn Lâm Phàm lớn lên, Lâm Phàm bị bệnh từ nhỏ, chỉ mình ông biết anh bất bình thường đến mức nào.

Bây giờ qua nhiều năm, được thấy Lâm Phàm kết hôn, ông thật sự rất vui vẻ.

"Thời gian trôi qua nhanh quá, thằng nhóc này kết hôn rồi.” Hách Nhân cảm thán.

Lý Lai Phúc nói: "Học trưởng, phải vui lên.”

Hách Nhân hỏi ngược lại:

“Con mắt nào của cậu thấy tôi không vui?”

Lý Lai Phúc bị đớp lại nghẹn họng:

“Tôi không đắc tội với anh nhé.”

Hách Nhân trợn trắng mắt, không thèm nói chuyện nữa, tiếp tục nhìn hướng sân khấu. Không ai hiểu tâm trạng hiện tại của ông, tuy Lâm Phàm không phải con trai ruột nhưng ông nhìn anh lớn lên, cảm tình tự nhiên thâm sâu.

Hiện giờ thấy Lâm Phàm thành gia lập nghiệp, ông an lòng.

Nhưng khiến ông lo lắng là đám bệnh nhân thần kinh, liếc mắt qua, coi như vừa lòng.

Giống như lúc trước đã dặn, đám người thành thật ngồi ở đó, người khác vỗ tay thì bọn họ cũng vỗ thay, tuy hơi vội vã nhưng vẫn đáng được tặng đùi gà.

Khi nghi thức mở màn hôn lễ tiến hành đến cuối cùng.

Tất cả mọi người phát hiện, một luồng sáng thánh khiết bao phủ toàn trường, có các thiên sứ trong suốt vỗ cánh vây quanh trên cao, rắc từng đốm sáng xuống điểm xuyết hiện trường.

Giống như tiên cảnh vậy.

Đây là món quà mà Khả Lam nói.

Toàn thân Ma Tổ toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, giống như gặp áp chế nào đó, theo sau kinh khủng nhìn phương xa có loại cảm giác, nếu đối phương muốn giết mình thì chỉ cần ánh sáng thánh khiết này là có thể tiêu diệt được ông.

Tiểu Như Lai kinh thán, tín ngưỡng Thần Đạo nhất định, thậm chí đè ép Phật của mình.

Lúc này, trên sân khấu.

Lâm Phàm thâm tình nhìn Mộ Thanh:

“Anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.”

Hai người hôn môi, khi môi chạm môi thì bầu trời bên ngoài sáng bừng sắc màu, toàn bộ thiên địa đều chúc mừng.

Cảnh đẹp đó hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Người trong thành phố đều ngước đầu nhìn bầu trời.

Đám người đại tộc Tinh Không đều tái mặt, sức mạnh ý chí, hơn nữa không phải ý chí bình thường, dường như là toàn bộ Vũ Trụ đều đang chúc mừng.

Nếu bọn họ lơ lửng trong Vũ Trụ sẽ thấy cảnh tượng rực rỡ, chưa từng xuất hiện trong Vũ Trụ.

Tách nhau ra, Lâm Phàm và Mộ Thanh nắm tay nhau, đối diện với tất cả mọi người, vươn tay ra trước, trên mặt mang theo mỉm cười.

Khả Lam vui vẻ chạy lên.

Đây vốn nên là khoảnh khắc tốt đẹp của gia đình ba người.

Nhưng Lâm Phàm phát hiện ánh mắt của Tiểu Bảo và ông Trương.

"Tiểu Bảo, ông Trương, đến đây."

Nhân sâm nhìn cảnh tượng trên đài, hâm mộ nói:

“Nhìn kìa, thật tuyệt.”

Tà Vật Công Kê liếc mắt, dường như hơi gen, lẩm bẩm:

“Không liên quan chúng ta.”

"Gà Mái, Nhân Sâm, lên luôn đi.”

Nghe lời này, Tà Vật Công Kê co cẳng chạy nhanh lên.

Nhân Sâm còn chưa phản ứng lại, liền trông thấy Gà Mái đã ở dưới chân Lâm Phàm, cướp vị trí tốt.

“Con gà mắc toi này!”

Tà Vật Công Kê sẽ không nói hiện tại mình hưng phấn như vậy là bởi vì Lâm Phàm kêu nó lên, mà tại vì nó muốn chứng minh với mọi người rằng mình mới là thân thiết với Lâm Phàm nhất, cũng là gián điệp thành công nhất.

Tà Vật Anh Hùng Vương là thần tượng của tất cả tà vật.

Tạo dáng.

“Cả nhà!”

Ống kính xung quanh vĩnh viễn ghi lại cảnh này.

Thật lâu sau.

Hôn lễ kết thúc.

Các khách mời đều còn chìm đắm trong không khí hôn lễ.

Lâm Phàm chậm rãi nói: "Ý chí, ra đi...”

Hả?

Các khách mời đều rất tò mò.

Không biết đây là tình huống gì.

Chợt nghe Lâm Phàm nói:

“Đưa các đại tộc Tinh Không về nơi của mình, hẳn là muốn tới nơi này phải được sự cho phép của tay, mọi nguy hiểm đều kết thúc, thế giới này vĩnh viễn an toàn."

Khi mọi người còn chưa phản ứng lại.

Bên cạnh đám người đại tộc Tinh Không

xuất hiện vòng xoáy.

Đó là sức mạnh ý chí của giới.

Các bóng dáng bị vòng xoáy nuốt hết.

“Má nó!”

“Bố nó!”

"Ôi mợ!"

Từng tiếng kinh hô vang lên.

“Lâm Phàm dùng õng liền vứt bỏ, quá đáng... !”

Có cường giả đại tộc Tinh Không trước khi bị nuốt chửng thì tranh thủ rống to.

Lâm Phàm mỉm cười.

Ta ợ đường về nhà của các ngươi quá xa nên chủ động trợ giúp các ngươi.

Tân hôn động phòng.

Trong phòng.

“Vợ, chúng ta ngủ thôi.”

“Ừm.”

Mộ Thanh hơi khẩn trương, rốt cuộc đến rồi sao. Nhưng khi hai người nằm trên giường, Mộ Thanh phát hiện Lâm Phàm không nhúc nhích, giống như mọi khi, không chủ động chút nào.

Một lát sau.

Mộ Thanh thầm thở dài, hôn lễ đã xong, là vợ chồng rồi mà sao anh không chủ động, vậy tôi...

Mộ Thanh vươn tay sờ qua bên kia.

Lâm Phàm bỗng nghiêng đầu nói:

“Vợ, em vẫn chủ động như vậy.”

Bàn tay của Mộ Thanh chợt khựng lại, theo sau khuôn mặt ửng đỏ.

"Ngủ!"

“Vợ, sao không nhúc nhích nữa?”

"Địch bất động, ta bất động, ngủ."

“Vậy anh động nhé.”

Lâm Phàm nhào qua chỗ Mộ Thanh.

Trong phút chốc.

“Anh đè lên tóc của em!”

“A.”

“Anh chậm một chút!”

“A.”

Két két!

Dường như chất lượng của giường gỗ này không được tốt lắm.

Chương trướcChương tiếp