Ánh mắt ấy thực sự dọa cho người ta rợn gai ốc. Tôi nhìn thẳng vào nó, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Giờ đây tôi bị mắc kẹt ở chỗ này chẳng khác nào miếng lạp xường treo lủng liểng trên bếp, muốn chạy cũng chạy không nổi, chỉ có thể vừa cầu nguyện vừa gắng sức nghĩ cách thoát thân. Nhưng qua chừng mười lăm phút, cái xác mặc khôi giáp kia vẫn không hề nhúc nhích, ngay cả tròng mắt cũng không xoay chuyển, khiến tôi không khỏi hoài nghi phải chăng đây chỉ là ảo giác mà thôi? Nhưng ánh mắt quỷ dị kia cứ nhìn chằm chằm vào người ta, cho dù có là thần tiên cũng phải thấy khó chịu. Tôi quyết định không nhìn nó thêm nữa, thầm nhủ mình nên mau mau nghĩ cách đặt chân xuống đất thì hơn. Treo ngược thân lâu như vậy, máu dồn hết xuống não, chần chừ thêm tí nữa chỉ sợ đầu nổ tung ra mất.