Mười vạn năm biến hóa, Nhân tộc ngã xuống từ vị thế bá chủ, nhân gian lâm vào thời kì đen tối.
Phật, Tiên, Yêu, Thần, Long......Ngụy hoàng của các tộc cũng đã trở về, năm tộc cũng quật khởi từ đó nhất thống Thiên giới.
Sơ đại Phu Tử dần dần thu hồi ánh mắt.
Búng tay một cái đã qua mười vạn năm, giờ quay đầu nhìn lại thì đã cảnh còn người mất.
Vinh quang Nhân tộc thời thượng cổ không còn nữa, ấn kí Nhân hoàng lưu lại cũng đã dần dần tiêu tan.
Dù mạnh như Nhân hoàng, cũng không thắng được thời gian.
"Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Trận chiến ấy......đã kết thúc như thế nào?"
Âm thanh Sơ đại Phu Tử từ trong cung điện sâu thẳm tĩnh lặng truyền ra.
Lão rất muốn biết.
Nhưng lão không có cách nào biết được, Nhân hoàng đã chuẩn bị mộ Nhân hoàng trước khi xuất chinh, chuẩn bị khảo niệm cho hậu nhân, ai vượt qua mới có thể nhận được truyền thừa.
Nếu Sơ đại Phu Tử muốn biết sự tình năm đó thì chỉ có thể gửi hy vọng vào người thừa kế.
Nếu nhân được truyền thừa Nhân hoàng, có thể biết chút thông tin tình hình trận chiến năm đó.
Bia Bách Đạo, là một khảo nghiệm, nhưng cũng là một kỳ ngộ.
Mỗi một người tiến vào Bia Bách Đạo, sẽ nhận được cọ rửa từ đại đạo, trong quá trình tiếp thu bia ý cũng hoàn thiện đại đạo của bản thân, thông qua Bia Bách Đạo bổ sung những gì bản thân còn thiếu.
Trước cung điện.
Mọi người đều nhìn chằm chằm tấm bia đá đen tuyển đang hiện lên xếp hạng.
Người đứng hạng nhất vẫn là Già Lâu, bia ý của y đã lên tới ba trượng và còn từ từ tăng lên.
Vốn Già Lâu còn chú ý La Hồng, nhưng khi nhìn thấy bia ý của hắn mới được chín thước, Già Lâu cười nhạo thêm lần nữa, rồi mất đi hứng thú, không để ý đến La Hồng nữa.
Ngược lại Lý Tu Viễn đã nhanh chóng xếp thứ hai, bia ý đạt tới hai trượng tám, thậm chí còn vượt cả Yêu Tộc Đế Thích Nhất.
Điều khiến Già Lâu chú ý là nhân gian vẫn có yêu nghiệt.
Bởi vì quy tắc Nhân hoàng áp chế và hoàn cảnh đặc thù làm cho Nhân tộc không thể phóng thích hoàn toàn tài năng.
Ổ nhân gian, tuổi Lý Tu Viễn không quá lớn, đã đạt được cảnh giới Bán tôn, thậm chí còn đi ra khỏi con đường niết bàn, một lần chết là một lần sống lại.
Đủ để chứng tỏ thiên phú của Lý Tu Viễn.
Người mà Già Lâu coi trọng lại có thêm Lý Tu Viễn, bớt đi La Hồng.
Y sẽ không khinh thường bất kỳ địch nhân nào, đặc biệt là Nhân tộc.
Nhân tộc tại thượng cổ vô cùng huy hoàng, còn có Nhân hoàng thành lập đại vương triều bao trùm cả tam giới Tuy Nhân tộc ngày nay đơn độc nhưng dù sao đây cũng là truyền thừa của Nhân hoàng, Nhân tộc có ưu thế lớn hơn.
Tuy rằng truyền thừa Nhân hoàng bình đẳng, nhưng Nhân hoàng vẫn là Nhân tộc, Nhân hoàng sao có thể bỏ qua nhân sĩ cùng tộc với mình?
Cho nên, Già Lâu rất coi trọng Lý Tu Viễn!
Mặt khác.
Đám người Nữ đế, Thiên tử Đại Chu, Ngô Thanh Hoa đều có tu vi Bán tôn lại không thể tin được mà nhìn chằm chằm tấm bia đá màu đen.
Bia ý của La Hồng mới ngưng tụ được chín thước, hoàn toàn không phù hợp với biểu hiện của hắn, càng làm bọn họ chấn động và tiếc nuối.
La Hồng chính là hoàng đế thế nhân, sao lại biểu hiện kém cỏi như vậy?
Ngay cả La Tiểu Bắc cũng đã ngưng tụ được một trượng năm bia ý, mà bia ý của La Hồng vẫn dưới một vạn.
Chẳng lẽ tuyệt thế yêu nghiệt La Hồng lại thành gỗ mục ?
Đôi mắt Trần Thiên Huyền nghiêm túc, ông hiểu rất rõ thiên phú của công tử.
Nếu không vì lo lắng La Hồng quá kiêu ngạo, Trần Thiên Huyền đã sớm hết mức khen ngợi hắn.
Công tử mới tu luyện được bao lâu, tập kiếm được bao lâu, ... đã đạt được tu vi như vậy, chỉ riêng thiên phú này thì không ai có thể theo kịp trong tam giới?
Tuyệt thế thiên kiêu ở trước mặt công tử đều là gà chó!
Nhưng lần 'nghiệm đạo lần này lại làm Trần Thiên Huyền bất ngời Trần Thiên Huyền trầm mặc.
Không thể!
Tâm tình của các tu sĩ Nhân tộc trĩu nặng.
Tâm tình của Lý Tu Viễn càng nặng nề hơn, cho nên y càng nôn nóng hơn!
Dựa vào tình thế hiện tại, chẳng lẽ truyền thừa Nhân hoàng sẽ vào tay ngoại tộc?
Lý Tu Viễn không cam lòng, y tưởng rằng La Hồng sẽ là hy vọng lớn nhất, lại không ngờ được, tiểu sư đệ lại đứng bét bảng!
"Thời gian tiểu sư đệ tu hành ngắn ngủi, tuy rằng cảnh giới và tu vi tăng nhanh, nhưng hiểu biết về đại đạo vẫn không so được với đám thiên kiêu Thiên giới!"
Lý Tu Viễn thở dài.
Y nghĩ mình đã hiểu được nguyên nhân Cho nên, Lý Tu Viễn bắt đầu chạy nước rút, nếu tiểu sư đệ không nhanh chóng tăng lên, thì gánh nặng này phải để Lý Tu Viễn y gánh.
Truyền thừa Nhân hoàng phải thuộc về Nhân tộc!
Lý Tu Viễn hiểu rõ, một khi truyền thừa Nhân hoàng rơi vào tay ngoại tộc thì tai ương chắc chắn sẽ đến với Nhân tộc.
Một khi quy tắc Nhân hoàng biến mất, truyền thừa Nhân hoàng rơi vào tay ngoại tộc thii tia hy vọng cuối cùng của Nhân tộc sẽ biến mất.
Đây là việc mà Lý Tu Viễn không hề muốn nhìn thấy.
Vì vậy Lý Tu Viễn không hề chẩn chừ, điên cuồng ngưng tụ bia ý, lửa Niết bàn quanh thân hắn không ngừng thiêu đốt.
Y đang đuổi sát Thần tộc Già Lâu.
Nhân tộc...... Không thể thua!
Truyền thừa Nhân hoàng không thể bị mất!
Đây là chấp niệm của Lý Tu Viễn, chấp niệm của Nhân tộc!
La Hồng giờ phút này không để ý được nhiều như vậy.
Bởi vì áp lực hắn phải chịu quá lớn, sáu đạo thác nước đổ xuống như muốn đánh nát lực lượng ý chí của hắn.
Đây là Bia Bách Đạo?
Đây là cửa khảo nghiệm thứ hai?
Thật khó!
La Hồng nhìn thấy tên mình trên bảng xếp hạng, bét bảng!
Hắn thật sự đứng cuối cùng, mọi người thật lợi hại, vì sao bọn họ ngưng tụ bia ý lại nhẹ nhàng thế?
La Hồng cắn răng, hắn không phải một người dễ chịu thua, nhưng lúc này, hắn cảm thấy rất bất lực.
Hắn đã dùng toàn lực, nhưng vẫn rất khó.
Nhưng sự cọ rửa của Bia Bách Đạo lại là tin tức tốt đối với La Hồng, trợ giúp La Hồng rửa sạch tạp chất trên đại đạp của bản thân.
Đại đạo càng thêm tỉnh khiết, cảm nhận về đại đạo của La Hồng càng thêm khắc sâu.
La Hồng thấy có chút được an ủi.
Nhìn tên mình cuối bảng xếp hạng, La Hồng dù cố hết sức cũng không thể vượt lên được.
La Hồng từ bỏ, không tranh đoạt nữa.