Cuối cùng truyền thừa Nhân Hoàng về tay ai, vẫn chưa biết được!
Đương nhiên, bọn họ cũng hiểu rõ rằng không thể tính như vậy, bởi vì mỗi một tấm bia đá, càng về sau thì càng khó ngưng tụ.
Thế nhưng sáu tấm bia đá của La Hồng đều năm trượng, độ khó cũng không thua kém Già Lâu!
Kết quả cuối cùng ra sao, không ai biết trước.
Mà giờ khắc này.
Trên đỉnh núi của La Hồng, trước cung điện, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, có chút mệt mỏi, nhưng ý chí trở về thân thể, mệt mỏi cũng không được.
Quá mệt mỏi, quá cực khổ.
Hắn phải chịu đựng áp lực gấp sáu lần người khác, nếu người khác khiêng một ngọn núi thì La Hồng phải khiêng sáu ngọn núi, gần như sắp đè nát nắt.
Trên thực tế, nếu không phải La Hồng dùng phân thân đi qua đại đạo của các thiên tài thiên giới, thu được cảm ngộ của đám yêu nghiệt Già Lâu, Phạm Hỏa thì việc ngưng tụ bia đá tới năm trượng là vô cùng trắc trở!
Sau khi phân thân trở về, La Hồng cũng biểu rõ những cảm ngộ này, áp lực không ngừng trở nên nặng nề theo thời gian, tiêu hóa cảm ngộ, hóa thành cảm ngộ của bản thân về đại đạo mới là năm trượng từ từ ngưng tụ được trong mười ngày cuối cùng!
Về kết quả sau cùng, La Hồng cũng không rõ lắm.
Hắn đứng thứ năm trên Bách Đạo Bia, về phần có được xác định hạng nhất hay không, trong lòng hắn cũng không nắm chắc.
"Âm Đột nhiên.
Mặt đất chấn động.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, có thể thấy trong một cung điện đen ngòm, dường như có một khí tức kinh khủng đang sống lại.
Sau đó, cánh cửa cung điện mở rộng ra.
"Cọt kẹt, cọt kẹt..."
"Năm tháng chậm rãi trôi qua, thời gian tàn lụi lại luân hồi..."
"Cửa ải nghiệm đạo... Nên có kết quả rồi"
Giọng nói già nua, như bị năm tháng gột rửa.
Có tiếng xiềng xích loạt xoạt, có tiếng va chạm nặng nề.
Cánh cửa cung điện cổ xưa mở ra.
Dáng người lom khom chậm rãi đi ra từ cửa, kéo theo một chiếc quan tài cổ xưa, chậm rì rì, từng bước một, mỗi một bước đều như dẫm lên thời gian, từ vạn năm xưa cũ đi tới!
Trong cổ mộ... có người sống!
"Hizzz!"
Tiếng hít sâu không ngừng vang lên trước hàng loạt cung điện.
Quá kinh ngạc!
Ông lão xuất hiện, giống như một quả bom hạng nặng nổ tung trong tâm trí mỗi người.
Từ yêu nghiệt thiên giới đến tu sĩ nhân gian đều kinh ngạc vạn phận, ngoại trừ La Hồng.
Bởi vì hắn đã biết đến sự tồn tại của ông lão từ lâu, vị này chình là lão tổ của Tắc Hạ Học Cung nhà mình, phu tử đời đầu!
Là người một nhà, là chống lưng của hắn!
Cho nên, nụ cười của hắn lại tươi sáng hơn vài phần.
Còn những người khác, chỉ còn lại chấn động.
Ngay cả Lý Tu Viễn cũng nhìn chằm chằm ông lão kéo quan tài bằng vẻ mặt sợ hãi.
Trong cổ mộ mười vạn năm chưa một lần mở ra lại xuất hiện một ông lão.
Đây sẽ là tồn tại như thế nào?
Một tồn tại đã sống mười vạn năm!
Tuyệt đối là cường giả hàng đầu!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.
Ông lão gầy gò, già nua, tràn ngập hơi thở chết chóc, như có thể chết bất cứ lúc nào.
Ông quá già rồi, trong con ngươi tràn đầy ánh nhìn sâu xa và trí tuệ.
Ông lão kéo quan tài, ngồi trên ván quan tài loang lổ vết nứt, rất nhiều người tò mò vì sao cỗ quan tài này lại nứt, nhưng không ai hỏi ra miệng.
Ánh mắt đục ngầu mà sâu thẳm của ông lão lướt qua mỗi một vị cường giả trên đỉnh núi, cười sâu xa.
"Mỗi một cửa ải đều là thử thách dành cho các ngươi, tác cho rằng các ngươi không vượt qua thử thách cũng đã thu được lợi ích to lớn..."
"Năm đó Nhân Hoàng cai quản tam giới, các tộc khắp thiên hạ đều là thân dân, bởi vậy, Nhân Hoàng bác ái, cho dù các ngươi thất bại, cho dù không có được truyền thừa Nhân Hoàng thì cũng có cơ hội để tiến bộ."
Ông lão nói với giọng già nua từng trải.
"Các hạ là ai?" Thần tộc Già Lâu nheo mắt hỏi.
Một tồn tại đã sống mười vạn năm trong cổ mộ Nhân Hoàng, chắc chắn phải được ghi chép trong sách cổ.
Cho nên, gã không thể không nghiêm túc.
"Lão phu?"
Ông lão cười cười: "Nói ngươi cũng không hiểu, thượng cổ đã qua, danh hiệu của lão phu cũng không còn xuất hiện trên thế gian, thời đại này là thời đại của các ngươi, lão phu... một lão già bị thời đại vứt bỏ, không tham gia não nhiệt nữa."
Lời này, khiến cả cung Nhân Hoàng yên tĩnh hồi lâu.
Một người bị thời đại vứt bỏ.
Dù nói như vậy, nhưng ai có thể không kiêng dè.
Ngay cả đám Già Lâu đã khôi phục thực lực, có chiến lực Thiên Tôn cường đại cũng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé trước mặt ông lão này!
"Kết quả đánh giá cuối cùng trên Bạch Đạo Bia, vẫn chưa kết thúc..."
"Các ngươi, từ từ xem"
Ông lão nói.
Ông ngồi trên nắp quan tài, đưa mắt nhìn ra xa.
Mọi người cũng giật mình trong lòng, kể cả La Hồng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh đầu mình.
Phút chốc, lại như nghe được tiếng đất rung núi lở, chợt thấy từng tấm bia đá bắt đầu hiện đầy vết nứt.
Một tiếng vang thật lớn, một tấm bia đã sụp đổ, hóa thành vô số vật chất màu đen văng tung toé.
Đó là bia ý ngưng tụ, bia ý càn quét mà qua, cuối cùng hóa thành dòng sông màu đen cuốn xuống, sáp nhập vào tấm bia đá đầu tiên.
Mà tấm bia đá đầu tiên, cũng từ năm trượng cao lên tới sáu trượng!
Một tấm bia đá dung nhập vào một tấm bia đá khác, chỉ cao thêm một trượng, điều này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người!
Già Lâu lại biến sắc.
"Âm Trên đỉnh đầu La Hồng, lại một tấm bia đá nữa nổ tung.
Vẫn dung nhập vào tấm bia đá đầu tiên, lần này, bia đá lại cao thêm một trượng.
Những tấm bia đá còn lại đều nổ tung, dung nhập vào trong đó, cứ một tấm bia đá lại cao thêm một trượng... Cuối cùng, bia đá của La Hồng... cao tới mười trượng!
"Âm Toàn thân La Hồng như tỏa ra hào quang.
Trên Bách Đạo Bia, La Hồng vốn xếp thứ năm, bỗng chốc vượt qua đám người, thăng lên hạng nhất, giữa các ngọn núi nhỏ, chiếm lấy vị trí đầu tiên.
Mười trượng, vượt xa sáu trượng của Già Lâu xếp hạng hai.
Tiếng ồn ào bỗng chốc nổ tung.
Sắc mặt Lý Tu Viễn thay đổi, sắc hồng nhuận bắt đầu nổi lên, thắng rồi!
Không còn gì để nghi ngờ, tiểu sư đệ thắng rồi.