Phu tử đời đầu cười: "Đương nhiên có mạo hiểm, không có chuyện gì là không mạo hiểm cả, có được truyền thừa Nhân Hoàng đồng nghĩa với trách nhiệm, trách nhiệm này, nếu không đủ năng lực gánh vác thì sẽ gánh không nổi"
"Như lời ngươi nói, nay Nhân tộc đang phải đối mặt với vô số mối nguy, lão phu cũng không biết, Long, Thần, Yêu, Phật, Tiên...
những chủng tộc đã từng cúi đầu xưng thần mới hoàng triều Phu tử đời đầu cười nói.
Ông vẫn rất có cảm tình với La Hồng, chính nghĩa lỗi lạc, khí chính dương nồng nặc như vậy, khiến ông nhớ lại mình thời trẻ.
La Hồng gật đầu, nhưng sau đó chợt nhíu mày, trong lòng vẫn còn thắc mắc, hỏi: "Tiền bối... Nhân Hoàng thực sự chết rồi sao?"
Ngay cả phu tử đời đầu cũng có thể sống mười vạn năm, cường giả cấp bậc nhưu Nhân Hoàng hẳn phải bất tử bất diệt mới đúng, sao lại ngã xuống, sao lại chết?
Vấn đề này vừa ra, mộ Nhân Hoàng bỗng trở nên yên tĩnh.
Phu tử đời đầu nhìn La Hồng, qua hồi lâu mới thở dài: "Lão phu cũng không biết Nhân Hoàng ngã xuống hay chưa... Nhưng mười vạn năm chỉ thoáng qua như hơi thở, quy tắc Nhân Hoàng để lại trong thiên địa bắt đầu tiêu tán, mà Nhân Hoàng vẫn chưa trở về... Có lẽ là đã bỏ mình"
Phu tử thở dài một hơi.
"Ngay cả tiền bối cũng không biết? Nếu Nhân Hoàng ngã xuống, có lẽ nhân gian phải có dị tượng chứ?"
La Hồng hỏi.
Phu tử đời đầu nhìn hắn, nói: "Thiên địa dị tượng? Ngươi nghĩ thiên địa dị tượng là cái gì? Đó đầu là dị tượng quy tắc Nhân Hoàng mang tới, nếu thiên địa không có quy tắc thì dị tượng đâu ra?"
"Hơn nữa, nếu Nhân Hoàng ngã xuống cũng là ở nơi quy tắc không tới được..."
"Quy tắc cũng không tới được, lấy đâu ra dị tượng..."
Ông lão thở dài.
Cho nên, ông cũng không rõ Nhân Hoàng có ngã xuống hay không, thế nhưng, mặc kệ còn sống hay đã chết, mười vạn năm qua, người chưa từng trở về này cũng chỉ có thể trở thành kẻ bị thời đại vứt bỏ.
La Hồng gật đầu.
Sống chết không rõ sao?
La Hồng nheo mắt lại, thế giới này... Ẩn chứa quá nhiều bí mật.
Nhân Hoàng mất tích hay đã chết?
Rốt cuộc sách da người là thứ gì?
Vì sao Thiên Ma cường đại như vậy lại ngồi cô quạnh trong tinh không?
Rất nhiều rất nhiều bí mật, La Hồng cũng không hiểu lắm, thậm chí có thể nói với thực lực hiện tại của hắn thì không có tư cách tìm hiểu.
La Hồng không nghĩ nữa, thở hắt một hơi.
Hắn nhìn về phía phu tử đời đầu, cười nói: "Một vấn đề cuối cùng..."
"Nhân Hoàng đi thì đi, vì sao lại thiết lập quy tắc cho nhân gian, làm tu sĩ nhân gian không thể vượt qua thập cảnh? Đây không phải là mua dây buộc mình sao? Có khác nào bảo Nhân tộc chìa sẵn cổ cho các tộc Thiên giới giết chết?
La Hồng hỏi.
Vấn đề này, thật ra có vài phần hùng hồn khí phách.
La Hồng cũng rất bất mãn khí chịu, nếu không có quy tắc nhân gian này thì đã có rất nhiều tu sĩ nhân gian bước vào thập cảnh, Tôn cảnh, Vương cảnh, thậm chí Thiên Vương... nhân gian cũng có.
Như vậy thế cục nhân gian cũng sẽ không tràn ngập nguy cơ như bây giờ.
Phu tử đời đầu nghe xong câu hỏi này cũng ngẩn ra, sau đó nổ nụ cười.
"Vấn đề này, lão phu tạm thời không trả lời được, thật ra ngươi sẽ nhanh chóng hiểu được"
"Năm xưa đánh một trận, Nhân Hoàng đã mang đi toàn bộ tu sĩ Tôn cảnh trở lên trong nhân gian, trong đó có mấy chục Thiên Vương, mấy trăm Vương cảnh, thậm chí có mấy nghìn mấy vạn Tôn cảnh... Đó là thời đại huy hoàng nhất, vĩ đại nhất."
"Mang đi nhiều cường giả như vậy, chiến lực hàng đầu của nhân gian bị thiếu hụt, vì để bảo vệ nhân gian không sụp đổ, vì để nhân gian có thể duy trì trật tự vận hành nên mới bày ra quy tắc này, Nhân tộc không giống các tộc khác, Nhân tộc có nhiều người chưa từng tu hành, quá nhỏ bé yếu ớt, nếu không bố trí bảo vệ, tùy ý chinh chiến, chỉ một chút dư âm cũng đủ gây ra vô số thương vong, máu chảy nhân gian"
"Cho nên, quy tắc này thực sự rất cần thiết."
"Đương nhiên, còn có một vài nguyên do, chờ ngươi thực sự ngưng tụ hang trời, ngươi sẽ hiểu được."
"Nói chung, Nhân Hoàng làm như vậy là để bảo vệ nhân gian, không phải hại nhân gian... Chỉ có thể nói, mười vạn năm rồi, hành động thiện ý của Nhân Hoàng năm xưa đã trở thành vướng bận của ngày nay, mang đến nguy cơ to lớn cho Nhân tộc"
"Chỉ có thể nói... Thời gian thay đổi quá nhiều thứ"
Ông lão nói với giọng tang thương.
La Hồng trầm ngâm.
Chờ ngưng tụ hang trời... sẽ hiểu sao?
La Hồng mỉm cười, nhìn về phía cung điện sâu thẳm, áo trắng tung bay, tóc bạc phấp phổi, cất bước đi vào cung điện.
Bốn phía chỉ còn lại tiếng bước chân vang vọng quanh quẩn.
Thấy La Hồng bước vào cung điện.
Tâm trạng các tu sĩ nhân gian cũng trở nên căng thẳng.
Đám yêu nghiệt Thiên giới bị bia đá đè trên mặt đất không cử động nổi trừng muốn nứt cả vành mắt.
Truyền thừa Nhân Hoàng, thuộc về Nhân tộc rồi!
Thật sự không cam lòng, thật sự không phục!
Đặc biệt là Thân tộc Già Lâu, tóc vàng bù xù xõa tung trên gương mặt, tiếng gầm nhẹ không ngừng phát ra từ sâu trong cổ họng.
Dù phu tử đời đầu để gã cảm nhận áp lực La Hồng phải gánh chịu, gã vẫn không cam lòng, bởi gã cảm thấy gã thất bại là do bị La Hồng gài bẫy, nếu không phải La Hồng đánh cắp cảm ngộ trên dòng sông đại đạo của gã thì bia ý của gã còn có thể tăng lên!
Mặc dù La Hồng có thể vượt qua gã, nhưng cũng là nhờ vào đánh cắp bia ý của người khác hóa thành bia ý của mình, dùng phương thức này để nâng cao bản thân!
Cho nên, làm sao Già Lâu chịu phục?
"ầm ầm!"
La Hồng tiến vào, cánh cửa cung điện chợt khép lại.
Phu tử đời đầu nở nụ cười, trong ánh mắt có vài phần kỳ vọng.
Nhưng ông nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn về phía đám thiên tài Thiên giới đang bị đè bẹp.
"An phận một chút... Đừng ép lão phu ra tay."