Hoàng rồi...
"Hoặc là, người tin vào may mắn, cảm thấy mình có chí bảo vô thượng, có ấn ký Tà Thần hắc ám, có ý chí Thánh Nhân và Thánh Nhân Binh thượng cổ, cảm thấy chắc chắn có thể kế thừa truyền thừa Nhân Hoàng... Một khi ngươi tiến hành truyền thừa Nhân Hoàng, ngay cả chí bảo vô thượng cũng không giúp được ngươi, ấn ký Tà Thần lại càng vô dụng, ngươi phải sống, chỉ khi dựa vào nghị lực của ngươi, lòng kiên trì của ngươi, linh hồn của ngươi, còn tất cả ngoại vật đều là hư ảo."
Nhân Hoàng nói, khiến La Hồng rùng mình kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn, trên bồ đoàn vẫn chỉ có một bóng lưng, nhưng như thể đằng sau bóng lưng này mọc ra một đôi mắt, giúp La Hồng nhìn thấu hết thảy!
Sách da người, ấn ký Tà Thần của La Hồng đều bị nhìn thấu!
Chí bảo vô thượng có lẽ là sách da người, La Hồng không phru nhận điều này, trước nay La Hồng chưa từng nhìn thấu sách da người.
"Ngươi còn muốn tiếp tục tiếp thu truyền thừa Nhân Hoàng?"
Giọng nói nhàn nhạt mang theo uy nghiêm vang lên quanh quẩn trong cung điện.
La Hồng bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ.
Hôm nay, hắn đã tích góp được vô số tội ác trên Thiên giới, đang chuẩn bị thu hoạch.
Thế nhưng...
Một khi không có được truyền thừa Nhân Hoàng, trở về nhân gian, quy tắc Nhân Hoàng tiêu tán, hắn sẽ phải đón nhận sự tấn công trừng phạt của các tộc trên Thiên giới.
Đến lúc đó, hắn nhất định phải chết, người chết rồi, tội ác cũng mất theo.
Chuyện bi thương nhất không gì bằng người đã chết, thành quả vẫn chưa thu hồi.
Cho nên, La Hồng không thể chết được, hơn nữa hắn còn đang không ngừng tăng cường bản thân.
Truyền thừa Nhân Hoàng, La Hồng vất vả cực khổ mới đi tới hôm nay, đương nhiên không thể từ bỏ.
"Ta... tiếp nhận truyền thừa!"
La Hồng nói.
Dứt lời, khí chính dương trên người hắn tỏa sáng rực rỡ, ấn Nhân Vương trong ngực cũng chấn động.
Lời lẽ khí thế hùng hồn quanh quẩn sâu trong cung điện.
Qua hồi lâu, Nhân Hoàng ngồi đưa lưng về phía La Chinh chợt nở nụ cười, tiếng cười mang theo cảm giác thoải mái.
"Nhân Vương đương thời, lòng mang thiên hạ thương sinh, tốt..."
Sắc mặt La Hồng tức khắc cứng đờ.
Hắn rất muốn nói, ngươi hiểu lầm rồi, nhưng lại không kịp mỡ miệng.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống cung điện bắt đầu xao động không ngừng, có vô số tơ vàng ngang dọc đan chéo vào nhau, không ngừng hội tụ trước bóng người đang đưa lưng về phía La Hồng, hóa thành một khối ấn nhỏ.
Ấn nhỏ mang theo sức hút vô tận.
"Truyền thừa Nhân Hoàng... Thực ra chính là cung Nhân Hoàng..."
"Khiến cung Nhân Hoàng nhận chủ, có nghĩa rằng ngươi đã chiếm được truyền thừa"
"Cung Nhân Hoàng chính là Hoàng binh đỉnh cấp, quá trình nhận chủ sẽ thử thách về ý chí, tâm linh, trách nhiệm... Thập tử nhất sinh, ta gọi đây là Nhân Hoàng Kiếp, nhiều lần trải qua kiếp nạn, sẽ có được một cuộc đời mới"
"Chúc ngươi may mắn, Nhân Vương đời này."
Dứt lời.
La Hồng cảm giác được khối ấn nhỏ kia bắn ra, vừa phản ứng kịp thì nó đã chui vào trong biển ý chí của hắn.
Biển ý chí của La Hồng.
Bỗng dấy lên cơn sóng kinh hoàng!
"Âm!"
Sách da người tỏa ra ánh sáng vàng, ấn nhỏ rung lên, di dời vị trí.
Ấn ký Tà Thần Nhị Cáp để lại bắt đầu run rẩy.
Trong lỗ mùi lớn hiện lên giữa sương mù dày đặc.
"Ấn Nhân Hoàng?"
"Thật mạnh!"
"Âm!
Ấn nhỏ không bắt nạt được sách da người, nhưng đối với Tà Thần Nhị Cáp thì lại ra tay không chút nể tình.
Sức mạnh bài xích kinh khủng bạo phát, Tà Thần Nhị Cáp bị ép bắn ra, không ngừng bị xua đuổi khỏi biển ý chí...
Cuối cùng, bị ép tới sát góc biển ý chí, dõi mắt nhìn vào.
Phân thân ý chí và linh hồn của La Hồng đều bị hút vào trong ấn.
Truyền thừa Nhân Hoàng, bắt đầu rồi.
Khoảnh khắc linh hồn bị hút vào trong khối ấn, đau đớn kịch liệt bắt đầu lan tràn.
Là đau đớn chân thực, không phải ảo ảnh, mà là đau đớn như linh hồn bị xé rách!
Trong miệng La Hồng bắt đầu vang lên tiếng gào thét thê lương.
"ầm ầm!
Trong cung Nhân Hoàng.
Khoảnh khắc linh hồn của La Hồng bị hút vào trong ấn.
Phu tử đời đầu ngồi trên quan tài, tặng cho nhân gian một màn tạo hóa, sóng mắt lay động, trong con ngươi đục ngầu sâu thẳm như có năng lượng vô tận đang dần tiêu tan.
Ông quay đầu lại, nhìn vào sâu trong cung điển.
Nở một nụ cười ôn hòa: "Bắt đầu rồi... Truyền thừa Nhân Hoàng"
"Hi vọng ngươi có thể chống đỡ được."
Lý Tu Viễn còn đang tu hành cũng mở mắt ra, nhóm cường giả Nữ Đế, Thiên Tử Đại Chu, Ngô Thanh Hoa cũng mở mắt, nhìn vào sâu trong cung điện.
Có tiếng gào thét đau đớn thảm thiết vang lên từ sâu trong cung điện, như xuyên qua không gian, thời gian, tràn đầy đau khổ.
Khiến người ta nghe mà biến sắc.
Đau đớn giống như linh hồn bị xé rách hết lần này đến lần khác!
Truyền thừa Nhân Hoàng... khổ sở như vậy sao?
Nhóm người Lý Tu Viễn không nén nổi lo âu.
Nữ Đế, Thiên Tử Đại Chu, Ngô Thanh Hoa cũng cảm thán vạn lần.
"La công tử không hổ là người chính nghĩa nhất nhân gian..."
"Vì tương lai của Nhân tộc, để Nhân tộc không bị tiêu diệt, tình nguyện gánh chịu đau đớn vô tận, chống lên một bầu trời cho nhân gian..."
"Không hổ là Nhân Vương có thể làm cho nhân gian thống nhất, khí vận quy tụ."
Tiếng cảm thán phiêu tán.
Tâm trạng mọi người đều chìm xuống, tiếp tục đột phá tu vi, bọn họ đã có nền tảng hang trời, hoàn toàn bước ra một bước cuối cùng, bước chân vào Tôn cảnh.
Đám yêu nghiệt Thiên giới Già Lâu, Phạm Hỏa, Long Quảng nghe được tiếng gào thét thảm thiết của La Hồng vang lên trong cung điện đều vui mừng ra mặt.
"La Hồng bắt đầu tiếp nhận truyền thừa Nhân Hoàng rồi..."
"Có vẻ rất đau, hắn có thất bại không nhỉ, từ khi xuất đạo tới nay La Hồng chưa từng phải chịu khổ, hắn nhất định sẽ thất bại!"
Bọn họ cũng chỉ có thể ôm hy vọng như vậy mà thôi.
Nếu La Hồng thất bại, bọn họ... còn có cơ hội.