Ngoại giới, nhân gian.
Trong thoáng chốc, sức mạnh quy tắc nhân gian chợt sôi trào lên, như dầu sôi trong chảo nóng.
Chùa Vọng Xuyên.
Phu tử ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt ra, trong thoáng chốc, bên tai ông phảng phất nghe được tiếng gào thét đau đớn thảm thiết của La Hồng.
"Truyền thừa Nhân Hoàng... mở ra rồi."
"Thằng nhóc này... có thể thành công không đây?"
Phu tử nhíu mày, giữa trán hiện lên mấy phần sầu lo.
Thực tế thằng nhóc này không chỉ tu chính đạo mà còn dính đến cả tà đạo.
Phu tử ngẩng đầu, truyền thừa Nhân Hoàng mở ra, mấy lão già trên Thiên giới có lẽ cũng cảm giác được?
Kế tiếp... sẽ bắt đầu một cơn bão táp.
Thiên giới.
Hàng triệu triệu vùng lãnh thổ rộng lớn.
Trong đất tổ các tộc cũng có khí tức kinh khủng phập phồng.
Trên bầu trời các thiên môn lớn đều có những đôi mắt sâu thẳm xa xưa chợt mở ra, như xé rách thời không.
Cảm giác bồn chồn khiến các tồn tại trong đất tổ các tộc đều cảm thấy bất an.
"Thất bại... yêu nghiệt thiên tài các tộc đều thất bại rồi"
"Truyền thừa Nhân Hoàng cuối cùng vẫn rơi vào tay Nhân tộc!"
"Nếu có người chiếm được truyền thừa Nhân Hoàng thì sẽ có Tân Hoàng sao? Hoặc là... Nhân Hoàng sẽ trở về sao... Sẽ xử lý chúng ta sao?"
Từng tồn tại hàng đầu đang đối thoại ở khoảng cách xa xôi.
Qua hồi lâu.
Có tiếng thở dài chầm chậm vang lên.
"Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi..."
"Mặc kệ truyền thừa Nhân Hoàng có bị chiếm lấy hay không, Nhân Hoàng... có nhân mới có Hoàng..."
"Nhân tộc không còn, dù là Nhân Hoàng... thì có thể làm gì?"
"Bày mưu tính kế mấy vạn năm, hiện nay vô số thiên nhân trên Thiên giới... Thiên nhân hủy diệt Nhân tộc, chưa chắc không được."
"Nhân Hoàng quá nguy hiểm"
"Tam giới... Không cần Nhân Hoàng"
Đaut Đau tận xương tủy!
La Hồng chưa bao giờ cảm nhận nỗi đau đớn như thế này, giống như linh hồn bị xé rách, hơn nữa không chỉ nhẹ nhàng xé rách mà là dùng lưỡi dao cắt xẻo linh hồn.
Quá đau.
Ngay cả khi ở ngoài phủ thành Giang Lăng, giết đến mức máu me đầy người, mình đầy thương tích, so với lúc này, đau đớn khi đó hoàn toàn không đáng kể, giống như một loại xa xỉ phẩm.
La Hồng thở dốc không ngớt, ánh mắt bỗng chốc đỏ bừng, toàn thân run lên cầm cập không ngừng.
Hắn ngồi xếp bằng trong cung điện, ánh chiều tà chiếu rọi trên người hắn.
Nhìn bên ngoài không thể nhận thấy bất kỳ tình trạng nào của hắn, trông có vẻ như không chút hao tổn, thậm chí đến một cọng tóc gãy cũng không làm sao, nhưng toàn thân hắn đã đầm đìa mồ hôi lạnh, gân xanh trên cổ trồi hết cả lên.
Hắn đang phải chịu đựng sự đau đớn đến từ linh hồn, cơn đau này không đến từ bên ngoài mà đến từ bên trong, đến từ tâm hồn và tinh thần, từ ý chí.
Như vượt qua hết thảy cách trở, trực tiếp cắt lên dây thần kinh cảm nhận đau đớn của ngươi.
Trong biển ý chí, một khối ấn nhỏ lẳng lặng lơ lửng, nhưng trên đó cũng có năng lượng linh khủng đang khuếch tán, tạo thành hình gợn sóng, từng vòng từng vòng không ngừng lan ra.
Lúc này biển ý chí đã chia làm hai nửa.
Khu vực có sách da người là một phần, khu vực có khối ấn là một phần.
Làn sóng năng lượng mà khối ấn phóng ra đánh vào sách da người, nhưng không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì.
Không thể dấy lên một chút dao động.
Còn ấn ký của Tà Thần Nhị Cáp lại đang nấp ở sát biên giới.
Run rẩy quan sát cuộc tranh đấu giữa hai vị đại lão trong biển ý chí, cực kỳ giống một tên lâu la làm khán giả.
Đau đớn không ngừng tăng lên, La Hồng cũng không biết cơn đau này khi nào mới kết thúc.
Nhưng, trong thoáng chốc, hắn có cảm giác rằng, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Luyện hóa khối ấn nhỏ này, nắm giữ cung Nhân Hoàng, đây chính là truyền thừa Nhân Hoàng.
Mà điều La Hồng cần làm rất đơn giản, chính là luyện hóa, luyện hóa khối ấn nhỏ.
Muốn luyện hóa khối ấn, điều cần làm là dung nhập linh hồn vào trong ấn, quá trình dung hợp rất chậm, nhưng lại vô cùng đau đớn.
Tốc độ dung hợp không nhanh, mà theo tiến độ dung hợp dần dần đi lên, mức độ đau đớn cũng chầm chậm tăng dần!
Trên thực tế, quá trình lan rộng nỗi đau này cũng là một quá trình tôi luyện.
Tuy từ khi tu hành đến nay La Hồng vẫn luôn cận kề cái chết, nhưng mức độ tôi luyện như vậy lại rất hiếm hoi.
La Hồng có thể cảm nhận được thời gian trôi qua.
Trong tòa cung điện này, xung quanh có tiếng nước chảy róc rách truyền đền, đó là âm thanh của dòng chảy thời không.
Mà giờ khắc này, nếu có người từ ngoài cung điện nhìn vào, có thể nhìn thấy rõ ràng, tòa cung điện này được xây dựng trong một dòng sông thời gian.
Mặc cho thời gian đánh vào.
Trong cung điện, tốc độ thời gian nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, một hơi thở ở bên ngoài, có lẽ trong cung điện đã trôi qua mười năm, trăm năm, có khi là nghìn năm!
Thủ đoạn của Nhân Hoàng quả thực cường đại đến đáng sợ, nhưng thời khắc này, La Hồng đã không còn tâm trạng đâu mà để ý những chuyện này.
Hắn chỉ có thể căng chặt thần linh, gắng gượng chịu đựng cơn đau khó có thể che giấu này!
Một giây, một phút.
Thời gian tí tách.
Như nước chảy cuồn cuộn.
Một năm, hai năm, ba năm...
Linh hồn của La Hồng lẳng lặng chìm nổi trong khối ấn, hắn đang lắng nghe tiếng nước chảy, hắn cảm thấy mình phải phân tán sức chú ý một chút, nếu không sẽ chỉ tập trung cảm nhận đau đớn.
Sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị cơn đau này hành hạ đến phát điên, đến khi linh hồn vỡ nát.
La Hồng suy nghĩ biện pháp, muốn dựa vào cách khác để tôi luyện thể xác và tinh thần.
Hắn bắt đầu luyện kiếm, lấy ý chí mô phỏng ra một hình người đang luyện kiếm.
Luyện hết lần này đến lần khác, mỗi một lần múa kiếm hắn sẽ thầm đếm trong lòng, hắn phải dùng việc này để phân tán lực chú ý.
Như vậy vẫn chưa đủ, luyện kiếm xong, hắn sẽ bắt đầu đọc sách thánh hiền.
Thậm chí, ngay cả "Đạo Đức Kinh" kiếp trước đã đọc một lần, giờ khắc này cũng hiện ra một cách rõ ràng trong tâm trí.
Hắn ngâm nga Đạo Đức Kinh, giảm bớt đau đớn trong ý chí.
Nho, Đạo, Phật, Võ, Kiếm, Tà...
Sáu đạo đều là phương thức phân tán lực chú ý của La Hồng.