Trên Tà đạo, La Hồng tôi luyện thần thông, Tà Kiếm Ngụy Thần Thông, Đạn Chỉ Kiếm Quỷ Đô.
Trên Phật đạo, La Hồng tôi luyện Thiên Thủ Tà Phật và Tiểu Tà Thiên Đăng Kinh, mỗi một lần đau đớn siêu thoát đều thắp lên một ngọn đèn Phật.
Trên Võ đạo, bởi vì không có thên thể, La Hồng duy trì nghiên cứu và thôi diễn "Ma Long Đoán Thể Thuật" vừa hoàn thiện.
Trên Đạo pháp, hắn tụng niệm "Đạo Đức Kinh", niệm không ngừng nghỉ.
Nho đạo, hắn bắt đầu đọc thơ!
Tụng niệm một vài tác phẩm Nho đạo từ kiếp trước còn giữ lại trong ký ức, các loại thơ ca, tóm lại có thể nhớ được cái gì thì đọc cái đó.
Cứ như vậy, La Hồng thật sự cảm nhận được đau đớn thuyên giảm, hắn đã không còn quá đau như vậy nữa.
Đương nhiên, đau đớn vẫn như cũ, nhưng lại không ngừng tăng lên.
Nhưng bởi vì có những nghiên cứu khác của hắn, cho nên tâm thuần như một, có thể chia nỗi đau ra.
Trong quá trình tôi luyện khô khan nhàm chán này, đau đớn không ngừng tăng lên, nhưng La Hồng cũng không để ý nữa, có lẽ là đã quen rồi, quen với đau đớn, không bị cơn đau ảnh hưởng, một lòng chỉ biết nghiên cứu đạo thuộc về mình.
Nho, Đạo, Phật, Kiếm, Tà, Võ... La Hồng đang không ngừng tu hành thuật pháp sáu đạo, giờ khắc này, hắn chợt cảm thấy may mắn vì mình tu cả sáu đạo, nếu không có sáu đạo này, hắn cảm thấy có lẽ mình sẽ không có nhiều thời gian để phân tán lực chú ý như vậy.
Lần lượt tu hành sáu đạo, còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, một ngày đã trôi qua.
Sau đó, lại bắt đầu một lần nữa.
La Hồng cũng không biết mình đã trải qua bao nhiêu năm tháng, hắn chỉ cảm thấy mỗi một ngày đều trở nên dài đằng đẵng.
Trong biển ý chí của hắn, đèn Phật cứ tăng thêm một ngọn rồi một ngọn.
Sức mạnh linh hồn của hắn đang chậm rãi tăng cường!
Thế giới bên ngoài.
Phu tử đời đầu vẫn ngồi trên quan tài, khuôn mặt tiều tụy, toàn thân tràn ngập tử khí.
Ông thực sự sắp chết rồi, ở trong mộ Nhân Hoàng, không có dòng sông sinh mệnh tưới rót, ông có thể kiên trì sống lâu như vậy đều nhờ vào thực lực cường đại.
Nếu Thiên giới không có dòng sông sinh mệnh, ngay cả cường giả cấp bậc Thiên Vương cũng sẽ có ngày kết thúc sinh mệnh.
Chính dòng sông sinh mệnh mới là thứ giúp Thiên giới kéo dài truyền thuyết trường sinh bất tử.
Phu tử đời đầu nhìn nắp quan tài dưới mông bằng ánh mắt nuối tiếc, giờ khắc này, nắp quan tài hiện đây vết rạn, đó là do ông cẩn thận ngồi làm nó nứt ra.
Nhưng không đáng ngại.
Phu tử đời đầu nhìn vào sâu trong cung điện, người khác nhìn không thấy cái gì, nhưng ông có thể nhìn thấy loáng thoáng vài thứ.
Ông thấy một cung điện bị dòng sông thời không bao quanh, cung điện tỏa ra ánh sáng huy hoàng.
Đó là khí tức Nhân Hoàng.
Ông ở trong cổ mộ mười vạn năm cũng chưa từng nhìn thấy cung điện này.
Mà hôm nay, bởi vì thử thách truyền thừa Nhân Hoàng, cung điện này xuất hiện.
"Là khí tức Nhân Hoàng..."
"Với thực lực của Nhân Hoàng, nếu còn chưa chết trận, mười vạn năm... Cũng sẽ không khiến thọ nguyên của ông đi tới tận cùng"
Nhân Hoàng rất mạnh, cường giả Hoàng cảnh chân chính, đừng nói mười vạn năm, ngay cả trăm vạn năm cũng chưa chắc đã đi đến tận cùng.
Vậy xem như là sinh mệnh vĩnh hằng.
Hả?
Đột nhiên, phu tử đời đầu giơ tay lên, bấm đốt ngón tay.
"Trăm năm rồi..."
"Nghị lực của người này không tệ, đau đớn trăm năm, ngay cả một vị Tôn cảnh cũng bị hành hạ tới mức phát điên.
Phu tử đời đầu cảm thán.
Vẻ mặt ông tràn đầy vui mừng, đúng là một thằng nhóc đầy sức sống, ông quả nhiên không nhìn lầm La Hồng.
Chẳng trách lại được phu tử đời này phó thác kỳ vọng nhiều như vậy, chẳng trách lại có thể đại diện Nhân tộc tới đây tranh giành truyền thừa Nhân Hoàng.
Đúng là vừa mạnh mẽ vừa nghị lực.
"Đáng tiếc, trăm năm còn chưa đủ..."
Phu tử đời đầu lắc đầu, lẳng lặng nhìn xuống.
Ông không biết La Hồng dùng cách gì phân tán đau đớn, thế nhưng, ít nhất, La Hồng có thể bạo phát.
Không hổ là người đọc sách.
Theo thời gian trôi qua.
Trong cung Nhân Hoàng, tiếng gào thét đau đớn bắt đầu nhỏ dân, cho đến khi hoàn toàn im bặt.
Không phải La Hồng không đau nữa, mà hắn đã quen với đau đớn, không gào thét nữa.
Phu tử đời đầu cũng có chút chấn động.
Ông giơ cánh tay khô gầy lên, run rẩy...
"Ba trăm năm rồi..."
"Đau đớn không giới hạn, khái niện thời gian đã bị bỏ quên từ lâu... Người này... lợi hại!"
Phu tử đời đầu có vài phần kích động, có vài phần phấn khích.
Sự đau đớn này, dường như La Hồng chịu được rồi.
Hoặc là, La Hồng thực sự có cơ hội lấy được truyền thừa Nhân Hoàng?
Trên thực tế, cho dù ban đầu La Hồng biểu hiện rất ưu tú, nhưng trong mắt phu tử đời đầu, La Hồng muốn có được truyền thừa Nhân Hoàng vẫn rất khó khăn.
Đương nhiên, không phải vì thực lực của La Hồng thấp.
Thực ra truyền thừa Nhân Hoàng cũng không liên quan gì đến thực lực cao thấp, cho dù chỉ là một tu sĩ cửu phẩm, nhưng chỉ cần duyên tới, chưa chắc đã không có cơ hội lấy được truyền thừa.
Thử thách thực sự là tâm tính, trải nghiệm, còn có ý chí và cường độ.
La Hồng quá trẻ tuổi, trẻ đến mức lần đầu tiên nhìn thấy La Hồng, phu tử đời đầu suýt nữa cho rằng mình nhìn nhầm.
Có tới hai mươi tuổi không?
Đó không phải cái tuổi mà lão phu còn đang ngủ kho kho sao?
Mà La Hồng còn chưa tới hai mươi tuổi lại có thể trở thành một Lục Địa Tiên Bát cảnh, có thể thấy thiên phú mạnh đến nhường nào.
Thực ra đôi mắt đục ngầu của phu tử đời đầu có thể thấy được rất nhiều, cũng nhìn thấu rất nhiều thứ.
Ông thấy sức mạnh quy tắc trên người La Hồng nồng đậm đến mức sắp tràn ra, liền hiểu được, La Hồng có thể đạt tới trình độ này khi còn chưa đầy hai mươi tuổi, phần lớn là vì ăn quá nhiều sức mạnh quy tắc.
Dùng sức mạnh quy tắc, đẩy tu vi của bản thân lên tới trình độ này.
Cho nên, thực ra phu tử đời đầu cũng không coi trọng La Hồng, thế nhưng, hôm nay... La Hồng kiên trì ba nghìn năm mà ý chí vẫn chưa suy sụp, vẫn tiếp tục kiên trì, phu tử đời đầu thật sự chấn động.