Nhân tộc sống trong u mê và tăm tối.
Mà La Hồng tới đây, trơ mắt nhìn thời đại.
La Hồng dần dần trưởng thành, bọc trong da thú, hắn bắt đầu lãnh đạo Nhân tộc, xây dựng nhà ở, thậm chí dùng đá mài vũ khí, chế tạo hàng rào dùng để ngăn cản ác thú.
Thời điểm hắc ám ập xuống, mang tới áp lực vô tận cho Nhân tộc.
Ác thú trong bóng tối thổ ồ ồ, như muốn hủy diệt dũng cảm của Nhân tộc.
La Hồng suy tư, ngẩng đầu nhìn lên vòm trời, thấy có sao băng cắt ngang bầu trời đêm, rơi xuống mặt đất, khiến đêm tối bỗng chốc sáng như ban ngày, còn có trời rung đất chuyển, khiến Nhân tộc hoảng sợ.
La Hồng đứng giữa núi lở đất mòn, chạy ra khỏi pháo đài Nhân tộc, hắn lao tới nơi ánh lửa đầu tiên rơi xuống.
Hắn hồ hởi, gào thét, cảm nhận được hy vọng đang tới.
Vô số ác thú hoảng loạn chạy trốn, mà La Hồng lại đi ngược với dòng chảy ác thú, thân thể của hắn bị cắt xé, máu chảy không ngừng, cảm nhận được sức mạnh đang dần xói mòn.
Cuối cùng, La Hồng đã tới điểm cuối cùng của đêm tối, nơi ánh sáng chiếu rọi.
Từng ngọn lửa sáng rực soi sáng đêm đen, phát tán trên đồng bằng, như những đóa hoa rực rỡ xán lạn.
Như ánh sao chiếu rọi nhân gian.
La Hồng khóc lã chã, hắn thận trọng tới gần những ngọn lửa này.
Hắn nhặt cành cây lên, đưa vào ngọn lửa.
Cành cây bốc cháy, ngọn lửa bập bùng mang đến ánh sáng cho nhân gian.
La Hồng cầm ngọn lửa này, trở về pháo đài Nhân tộc, vô số hắc ám sợ hãi ánh lửa bắt đầu rút lui.
La Hồng trở về trong tiếng reo hò của Nhân tộc, mang tới hy vọng cho Nhân tộc...
Nhân tộc giữ lại ngọn lửa đầu tiên, ánh lửa thiêu đốt hừng hực, tượng trưng cho Tân Hỏa của Nhân tộc, mãi không tắt.
Thời gian trôi qua, La Hồng già đi.
Hắn chết già, trước khi chết, hắn bảo người đưa thi thể của hắn vào trong Tân Hỏa của Nhân tộc, không ngừng thiêu đốt.
Tân Hỏa bất diệt Ngày hôm đó, Nhân tộc bi thương!
Từng ngọn lửa trại bùng lên, như chiếu sáng cả nhân gian.
Ngày hôm đó, Nhân tộc tôn La Hồng thành Hoàng, danh hào Toại Hoàng.
Âm!
Trong cung điện được bao quanh bởi dòng sông thời gian.
Thân thể La Hồng an tĩnh ngồi xếp bằng, áo trắng tóc bạc tung bay, mà đằng sau La Hồng chợt có đại đạo hiện ra.
Đại đạo rộng vạn dặm, dài ngàn dặm rũ xuống, trên đại đạo, có một hang trời hiện lên, đó là hang trời Thánh Tà.
Trong hang trời, thánh tà lưu chuyển.
Thế nhưng...
Đó cũng không phải trọng điểm!
Trọng điểm là đại đạo của La Hồng bỗng chốc dài ra ngàn dặm, giới hạn Lục Địa Tiên cửu cảnh nháy mắt bị phá tan!
Trên đại đạo của La Hồng lại có một nền tảng hang trời hiện lên.
Đó là hang trời không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Trong hang trời... hiện ra một bức họa giống như sử thi, trong bức họa chính là tất cả những gì La Hồng đã trải qua.
Kết thúc là cảnh La Hồng được tôn thành Toại Hoàng.
Bức tranh này tạo thành một hang trời!
Năng lượng trong hang trời này mênh mông cuồn cuộn, đè ép hang trời Thánh Tà này sang một bên.
Trong hang trời Thánh Tà, Hư Ảnh Thánh Nhân mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên vẻ chấn động, sau đó vui mừng gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy.
Trong biển ý chí của La Hồng.
Khối ấn nhỏ kia đang run rẩy, muốn bay ra khỏi biển ý chí của hắn, truyền thừa Nhân Hoàng dường như đã kết thúc.
Thế nhưng, khối ấn nhỏ vừa bay ra khỏi biển ý chí của La Hồng, đột nhiên, sách da người bùng lên ánh sáng, hóa thành một tia sáng bay ra, kéo khối ấn nhỏ trở lại.
"Âm!
La Hồng cảm giác mình lại trải qua một lần luân hồi.
Hắn mở mắt ra, vừa sống lại một đời, hắn vẫn quên đi rất nhiều thứ, quên mình đang tiếp thu truyền thừa Nhân Hoàng trong cung Nhân Hoàng, cũng quên mất mình đời trước, ngược hắc ám, lấy lửa làm kiếm, chém ra một đường sáng trong đêm tối vô tận!
La Hồng lại sống lại một đời, mà lần này Nhân tộc không còn ăn lông ở lỗ.
Thế nhưng lại gặp phải vô số nguy cơ kinh khủng, bởi vì sự tồn tại của lửa nên ác thú trong bóng tối đã biến mất rất nhiều.
Nhưng những ác thú nắm giữ thần thông khó lường thường tấn công ban ngày vẫn khiến Nhân tộc thương vong vô số, họ vẫn là thức ăn của ác thú.
Nhân tộc giống như bị ác thú chăn nuôi, cho dù cầm trong tay vũ khí đá mài thì vẫn không thể chống lại ác thú, bởi vì vũ khí không thể đâm rách lớp vảy và da lông kiên cố của ác thú!
La Hồng bắt đầu suy nghĩ, hắn bắt đầu nghiên cứu nhân thế, trong đầu vô cớ hiện ra ánh sáng màu đen và màu vàng...
Đen đại diện cho Tà, vàng đại diện cho Thánh.
Hắn ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, ngồi như thế bảy ngày bảy đêm, hứng chịu gió táp mưa sa, ánh sáng vàng đen trong đan điền vận chuyển, bắt đầu hấp thu được luồng nguyên khí đầu tiên trong thiên địa.
La Hồng bắt đầu tu hành, khí lực trở nên mạnh mẽ, một mình chống lại ác thú, trở về bộ lạc trong Nhân tộc, đấm chết một con ác thú, Nhân tộc hoan hô reo hò, được Nhân tộc tôn thành Hoàng.
Dưới sự lãnh đạo của La Hồng, ác thú vốn vô địch đã không còn vô địch nữa, cũng sẽ bị thương.
Thương vong của Nhân tộc giảm đi đáng kể.
Nhưng, trong đêm khuya, La Hồng sẽ ngồi bên cạnh Tân Hỏa Nhân tộc suy ngẫm.
Tiếp tục như vậy cũng không được, Nhân tộc muốn trở nên mạnh hơn, chỉ dựa vào một mình hắn là không đủ.
Tặng con cá không bằng tặng cần câu.
Cho nên, La Hồng bắt đầu nghiên cứu, hắn bày ra Hắc Kim Đồ, giáo dục Nhân tộc.
Hắn hiệu triệu vô số Nhân tộc tập trung dưới chân núi, còn hắn lại ở trên đỉnh núi, giữa bình minh nhô cao, vận chuyển Hắc Kim Đồ.
Sau một khắc, hắn dẫn nổ thân thể của mình, Hắc Kim Đồ đột nhiên phóng lớn, vắt ngang vòm trời!
Hắc Kim Đồ, khắc trên đỉnh núi.
Một trận mưa nguyên khí ào ào rơi xuống.
La Hồng mang đến nguyên khí cho nhân gian, có nguyên khí tưới tắm, thân thể Nhân tộc bắt đầu trở nên mạnh mẽ, vũ khí bắt đầu trở nên sắc bén.
Dưới sự hướng dẫn của Hắc Kim Đồ, Nhân tộc bước lên con đường tu hành.
Mặc dù La Hồng đã không còn trên thế gian, nhưng Hắc Kim Đồ hắn để lại vào sáng sớm hôm đó đã mang tới hy vọng cho Nhân tộc.
Ngày hôm đó, Nhân tộc đại bi!
Ngày hôm đó, danh hào của La Hồng, Hi Hoàng.