"Âm!"
Trong cung Nhân Hoàng.
Khí tức của La Hồng vẫn đang tiếp tục tăng vọt!
Đại đạo lại lan ra một nghìn dặm, đại đạo vạn dặm!
Nền tảng hang trời lại lần nữa ngưng tụ, trong hang trời cắt ra một bức họa, trong bức hóa chính là hình ảnh Hi Hoàng sáng tạo Hắc Kim Đồ.
Lần thứ hai tạo thành hang trời, hang trời Nhị Hoàn!
Trong thoáng chốc, La Hồng như nghĩ tới điều gì.
Chẳng lẽ lần này là tạo ra động thiên Tam Hoàng?
Dẫn dắt thời đại Nhân tộc?
Trong biển ý chí của La Hồng, ấn nhỏ không ngừng run rẩy, trên đó hiện ra một vết nứt, muốn giãy dụa thoát ra khỏi biển ý chí của La Hồng.
Nhưng bị sách da người kéo chặt.
La Hồng vận chuyển ý chí, lại bắt đầu lần luân hồi thứ ba.
Ngoài cung Nhân Hoàng.
Phu tử ngồi trên quan tài, toàn thân run rẩy không ngớt, nhìn chằm chằm cung Nhân Hoàng.
Ông cảm nhận được... cung Nhân Hoàng, có chủ rồi!
La Hồng thành công rồi!
Thế nhưng, La Hồng nhận chủ thành công, sao còn chưa thức tỉnh?
Hắn... đang làm cái gì?
Phu tử đời đầu run rẩy, nhìn chằm chằm chỗ sâu trong cung Nhân Hoàng, có thể thấy ánh sáng chói lọi đang bùng lên.
Sau một khắc, đôi mắt đục ngầu của phu tử đời đầu sáng bừng lên.
Thấy thấp thoáng vài bức họa sử thi.
"Rắc Tiếng động giòn giã vang lên.
Quan tài dưới thân phu tử đời đầu bỗng chốc chỉ năm xẻ bảy, nổ tung.
Phu tử đời đầu nhìn thoáng qua quan tài vỡ nát, ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu đẫm lệ...
Phu tử đời đầu đang rơi lệ, nhưng cũng không phải khóc vì cỗ quan tài vỡ nát dưới thân.
Mà là sâu trong cung Nhân Hoàng đang phát ra một lợi uy thế huy hoàng, khiến ông xúc động, như thấy được hình ảnh Nhân tộc vùng lên từ dưới đáy, hình ảnh kia ảnh hưởng cảm xúc của ông, vô cớ bi thương.
Truyền thừa Nhân Hoàng rốt cuộc là cái gì?
Thực ra trong lòng phu tử đời đầu cũng có một vài suy đoán, cũng biết một chút.
Rất có thể đó là chí bảo hàng đầu cung Nhân Hoàng này nhận chủ, được cung Nhân Hoàng nhận chủ là đã có được sự công nhận của Nhân Hoàng, trở thành người lãnh đạo mới của Nhân tộc.
Mà cung Nhân Hoàng có linh hồn, không phải cứ muốn nhận chủ là có thể nhận chú, dù sao, bảo vật hàng đầu như cung Nhân Hoàng, năng lượng và sức phá hoại của nó đều tới mức có thể hủy diệt thiên địa.
Cho nên, bọn họ lựa chọn chủ nhân cũng cực kỳ thận trọng.
Tâm tính, tiềm lực, tất cả các phương diện đều phải xem xét.
Phu tử đời đầu đã sống trong cổ mộ mười vạn năm, trong mộ Nhân Hoàng có một chút gió thổi cỏ lay, ông đều có thể cảm nhận được.
Cho nên, lúc trước, phu tử đời đầu đã cảm nhận được biến hóa, cung Nhân Hoàng đổi chủ rồi, La Hồng hoàn thành quá trình nhận chủ, trở thành chủ nhân cung Nhân Hoàng.
Nói cách khác, La Hồng đã được Nhân Hoàng công nhận.
Ban đầu trong lòng phu tử đời đầu có chút khiếp sợ, đương nhiên, ngoài khiếp sợ, nhiều hơn là mừng rỡ và xúc động.
Khi La Hồng hoàn thành nhận chủ cung Nhân Hoàng, có nghĩa rằng một thời đại kết thúc.
Một tàn lưu của thời đại cũ, không thuộc về thời đại này như ông, đương nhiên trong mừng rỡ còn xen chút cô quạnh.
Nhưng ngay khi ông cho rằng La Hồng đã hoàn thành nhận chủ, lấy được truyền thừa Nhân Hoàng, phải trở về.
Truyền thừa Nhân Hoàng... vẫn chưa kết thúc!
Không, phải nói là truyền thừa Nhân Hoàng đã kết thúc, nhưng La Hồng lại không muốn để nó kết thúc, dường như hắn đã làm ra chuyện lớn nào đó!
Toàn thân phu tử đời đầu run rẩy, quan tài dưới thân bị ông ngồi vỡ nát, mặc dù không lâu trước đó mới hạ lời thề sẽ không để quan tài hư hại một chút nào nữa.
Nhưng ôm nay, ông không quan tâm được nhiều như vậy.
Lau nước mắt, phu tử đời đầu từ từ thổ ra một hơi.
La Hồng...
Đứa trẻ này còn xuất sắc hơn cả trong tưởng tượng của ông.
Nhưng La Hồng vẫn còn tiếp tục, vậy có lẽ tiêu hao và đau đớn kế tiếp còn nhiều hơn trước gấp bội.
Phu tử đời đầu không hiểu vì sao La Hồng phải như vậy, thế nhưng ông tôn trọng lựa chọn của La Hồng.
Trong mắt ông, La Hồng vẫn chỉ là đứa trẻ.
"Hi vọng ngươi có thể sống sót ra ngoài."
Phu tử đời đầu ôm hi vọng.
Ông có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của La Hồng ở chỗ sâu trong cung Nhân Hoàng.
La Hồng muốn mở hang trời hang trời Tam Hoàng.
Đây là một hành động điên cuồng, mà sau khi La Hồng mở ra hai hang trời Toại Hoàng, Hi Hoàng, hắn liền cảm nhận được sức mạnh linh hồn, nói đúng hơn là ý chí của mình, sắp không kiên trì nổi nữa.
Như ở giữa một cơn lốc xoáy, chịu đựng tấn công kinh khủng, áp lực khổng lồ, khiến sợi dây căng chặt trong đầu La Hồng như muốn đứt ra.
Hai lần luân hồi, mở ra hang trời Lưỡng Hoàng,trải qua hai lần quật khối giống như trong sử thi của Nhân tộc.
La Hồng không biết đây là chân thực hay là hư ảo.
Là linh hồn của hắn thực sự xuyên qua dòng sông thời gian, quay về viễn cổ, trải qua hết thảy trong thời kỳ sơ khai của Nhân tộc.
Cũng có thể hết thảy chỉ là một ảo ảnh.
La Hồng không biết, hắn chỉ biết sức mạnh linh hồn của mình tiêu hao cực lớn, nhưng nếu đã lựa chọn ngưng tụ hang trời Tam Hoàng thì hắn không thể rút lui.
Một khi ngưng tụ hang trời Tam Hoàng thì phải ba vị Hoàng cùng hiện, bằng không hang trời sẽ nhanh chóng tan vỡ, như vậy, không chỉ linh hồn của La Hồng sẽ bị chấn thương không thể vấn hồi mà tất cả mọi công sức khổ cực trước đây đều sẽ hóa thành bọt nước.
Đương nhiên La Hồng không muốn như vậy.
Trong lòng hắn có điều bản thân một mực kiên trì.
Hắn cắn răng.
Trong biển ý chí, ấn Nhân Hoàng đã hiện đầy vết nứt, năng lượng của nó đã bị rút đi rất nhiều.
Nó muốn đi, nhưng lại bị sách da người giữ chặt, hoàn toàn không thể đi.
Năng lượng cuồn cuộn từ trong ấn nhỏ phát ra, rót vào trong thân thể La Hồng.
"Loạt xoạt loạt xoạt..."
Như dòng sông thời gian đang chảy, trong năm tháng, nổi lên một bọt sóng.
Ý chí của La Hồng phập phồng chìm nổi, cảm giác mình lại bắt đầu một lần luân hồi.
Mà lần luân hồi này.
La Hồng vô cùng suy yếu.