favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Hệ Thống Kẻ Phản Diện
  3. Chương 1067: Ngay hôm đó, danh hào của La Hồng, Nông Hoàng!

Chương 1067: Ngay hôm đó, danh hào của La Hồng, Nông Hoàng!

Lần thứ ba luân hồi, La Hồng đã suy yếu tới cùng cực, cảm giác suy yếu đến từ sinh hồn khiến hắn thấy như mình có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy một tia nắng chiếu vào, thông đỏ như lửa.

Hắn nghe thấy tiếng nức nở của Nhân tộc, nghe được tiếng kêu khóc thê lương, nhìn xác chết khắp mặt đất, đều là thi hài Nhân tộc.

Vô số thi thể chồng chất, hư thối, tanh tưởi, xếp chồng thành núi.

Dường như cái chết đã trở thành dòng chảy chính trong kiếp này.

Chính trong hoàn cảnh như vậy, La Hồng bắt đầu lớn lên.

So với hai lần luân hồi trước, lần luân hồi thứ ba khiến La Hồng cảm giác được sức mạnh yếu ớt.

Đời này, Tân Hỏa Nhân tộc chưa tắt, vẫn thiêu đốt như trước, Nhân tộc cũng đã bước lên con đường tu hành, nguyên khí dồi dào, cho ra đời rất nhiều tu sĩ cường đại chống lại sự xâm lấn của ác thú.

Nhân tộc đã trở nên mạnh mẽ, nhưng cái chết chưa bao giờ suy giảm.

Ngay cả tu sĩ có thể hấp thu thiên địa nguyên khí, vẫn không thể thoát khỏi cái chết.

Đời này, vô số tai ương lan tràn, bệnh tật như bám vào xương cốt, như sương mù bao phủ mặt đất, bao trùm cả Nhân tộc.

Ngay cả tu sĩ Nhân tộc cường sáng cũng sẽ bị bệnh tật ăn mòn, dần dần trở nên suy yếu, cuối cùng bỏ mạng, thành một đống xương khô tanh tưởi.

Trong thời đại này, Nhân vật vẫn chật vật khát cầu sự sống.

Bọn họ chiến thắng ác thú kinh khủng, cũng phá vỡ bóng tối vô tận, thế nhưng, lại phải đối mặt với bệnh tật và tai ương đào không ra nhìn không thấy sờ không được.

Thậm chí một vài ác thú còn sử dụng thủ đoạn ác độc cùng cực, như phun độc vật, làm mưa độc, gây ô nhiễm nguồn nước sạch sẽ thiết yếu của Nhân tộc.

Nhân tộc không thể chống đỡ, sau khi trúng độc, ngay cả Nhân tộc lấy nguyên khí tu hành cũng chỉ có thể ngồi yên chờ chết.

La Hồng lớn lên trong hoàn cảnh ác liệt này.

Nhưng hắn không thay đổi được gì, hắn yếu ớt nhiều bệnh, thậm chí ngay cả tu hành nguyên khí cũng vô cùng chậm chạp.

Hắn chỉ là một kẻ nhỏ bé trong Nhân tộc, địa vị cũng không cao, bởi vì từ sau khi phương pháp nguyên khí được tạo ra, chỉ có tu sĩ tu luyện nguyên khí mới có thể khiến Nhân tộc chú ý.

Thực lực càng mạnh thì địa vị trong Nhân tộc càng cao.

Thế nhưng, giống như hai lần luân hồi trước, hắn tự biết suy ngẫm.

Sự hắc ám mà bây giờ Nhân tộc đang đối mặt còn tối tăm hơn hai lần trước.

Ác thú trở nên giảo hoạt, Nhân tộc cũng cần phải thay đổi.

Rất nhanh, La Hồng nghiên cứu ra cách tu hành có hiệu quả tẩy rửa, thông qua cách tu hành này, tu sĩ Nhân tộc bị trúng độc có thể tẩy sạch độc tố trong thân thể, nếu may mắn có thể nhặt về một cái mạng.

Gia tăng xác suất sống sót cho Nhân tộc.

Cách tu hành này của La Hồng được truyền bá rộng rãi, Nhân tộc bắt đầu coi trọng hắn, hắn cũng bắt đầu trở thành một nhân vật đức cao vọng trọng.

Tuy tu vi của hắn không cao, nhưng hắn là người có trí tuệ nhất.

La Hồng suy ngẫm, nhìn hoa tươi cỏ dại khắp núi, bắt đầu suy ngẫm...

Dưới sự hộ vệ của tu sĩ Nhân tộc, hắn thăm dò từng ngọn núi cổ xưa.

Tay cầm gậy cỗ, không sợ hoàn cảnh ác liệt, đi qua núi rằng, ngắt lấy thảo được, nuốt vào bụng.

Hắn không biết thảo dược nào có thể cứu người, không biết thảo dược nào là kịch độc.

Hắn lấy thân thử thuốc.

Phương pháp gột rửa nguyên khí cũng được La Hồng đẩy lên tới mức cực hạn, nhiều lần hắn suýt nữa trúng độc bỏ mình, may có phương pháp cọ rửa nguyên khí, nhặt về một cái mạng.

Hắn ghi lại dược hiệu, đặc tính, tác dụng giải độc của mỗi một loại thảo dược.

La Hồng mang thảo dược về Nhân tộc, mở ra một cánh cửa thế giới mới cho Nhân tộc, như thể trong sương mù vô tận, lấy cỏ làm kiếm, chém ra một đường sáng!

Độc tố của ác thú bắt đầu mất đi hiệu lực, rất nhiều độc tố đều bị thảo dược khắc chế.

Nguồn nước bị ô nhiễm, La Hồng dạy mọi người đun sổi mới uống, lại bổ sung thảo dược.

Thậm chí, một vài bệnh tật đều có thể chữa trị bằng thảo dược.

La Hồng lần nữa mở ra ánh sáng vạn trượng cho Nhân tộc.

Hắn đi qua trăm sông nghìn núi, xông pha rừng sâu núi thắm, quanh co mấy vòng sinh tử, dẫn đường trong đêm tối.

Thậm chí còn phát minh ra thuật luyện đan, luyện chế thảo được thành đan dược, càng tiện mang theo.

Thế nhưng, thảo được quá quý giá, rất nhiều thảo dược đối diện với độc tố cũng chẳng làm được gì.

Ác thú quá giảo hoạt, dùng đủ các loại độc tố kỳ quái hiếm có, không ngừng bức ép không gian sinh tồn của Nhân tộc, khiến Nhân tộc chết thảm, trở thành đồ ăn của bọn chúng.

La Hồng cảm thấy không thể cứ như vậy mãi được, dù có thảo dược thì có thể thế nào?

Cho nên, La Hồng tìm tới các Nhân tộc khác, truyền lại hình vẽ trăm loại thảo dược và phương thuốc dân gian.

Còn hắn thì đứng lên, đối mặt với từng con ác thú mang theo chất động, cười khẽ một cái, nguyên khí vận chuyển.

Một cơn mưa nguyên khí trút xuống, như cọ rửa nhân gian.

La Hồng nuốt từng cây lại từng cây thảo dược.

Năng lượng trong thân thể lập tức tăng vọt, thân thể của hắn bắt đầu trở nên trong suốt, lục phủ ngũ tạng đều có thể thấy được rõ ràng.

Trong nụ cười nhạt, hắn và trời đất hòa làm một thể, hòa tan vào cơn mưa nguyên khí tràn ngập thiên địa.

Lấy nơi La Hồng từng ngồi làm trung tâm, từng vòng từng vòng, trên mặt đất mọc lên từng bụi thảo dược, bách thảo chập chờn.

Thân hóa bách thảo, mamh đến ánh sáng cho nhân gian.

Độc tố của ác thú trở nên vô dụng, bởi có thể tìm được ách đối phó trong mảnh đất đây cỏ này.

Mặc kệ là độc tố nào, đều có thể tìm được thuốc giải.

Đây là La Hồng dành cả tinh hoa một đời để phụng hiến, là hi vọng của hắn về sự kéo dài của Nhân tộc.

Ngày hôm đó, Nhân tộc đại bi.

Ngay hôm đó, danh hào của La Hồng, Nông Hoàng!

Chương trướcChương tiếp