favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Hệ Thống Kẻ Phản Diện
  3. Chương 1069: "Công tử quả thật quá chính nghĩa rồi."

Chương 1069: "Công tử quả thật quá chính nghĩa rồi."

Trong cung Nhân Hoàng có động tĩnh khác lạ rồi, bọn họ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.

Có tiếng bước chân vang vọng.

Một bóng người đi ra từ chỗ sâu trong cung điện.

Đám yêu nghiệt Già Lâu, Long Quảng bị bia đá áp chế, con ngươi chợt co chặt lại.

Tâm trạng bọn họ lạnh mất nửa đoạn.

Trong cung Nhân Hoàng có người đi ra, tình hình này, xem ra...

La Hồng đã thành công thừa kế truyền thừa Nhân Hoàng.

Chết tiệt!

"La Hồng... Đê tiện!"

"Nếu không phải tên này ăn cắp cảm ngộ đại đạo của chúng ta, hắn lấy cái gì để thừa kế truyền thừa Nhân Hoàng! Ta không cam tâm!"

Giờ khắc này, bọn họ đều không phục.

Đám yêu nghiệt Long Quảng, Phạm Hỏa, Đế Thích Nhất đều không cam lòng tột độ.

Bỗng nhiên.

Bọn họ sững sờ, tiếng gào thét chợt ngừng lại.

Bởi vì, trong cung Nhân Hoàng.

Một bóng người áo trắng tóc bạc từ từ đi ra.

Vẫn là La Hồng, La Hồng không hề thay đổi, chỉ có điều, La Hồng hôm nay, dường như mang theo khí chất không tầm thường.

So với trước kia... Chính khí lẫm liệt hơn, khiến người ta sinh lòng yêu mến hơn.

Mà đằng sau La Hồng như có một bước họa cuộn tròn đang dần dần mở ra.

Bọn họ thấy được hình ảnh Nhân tộc quật khởi, gian nan cầu sinh trong hoàn cảnh khắc nghiệt.

Thấy được Tân Hỏa truyền đời, thấy được Hắc Kim Đồ, thấy được phong thái tuyệt thế vô song khi hóa thân bách thảo cứu vớt Nhân tộc...

Trùng trùng điệp điệp, uy lực vô biên!

Đây là... La Hồng?

Nữ Đế, Thiên Tử Đại Chu, Ngô Thanh Hoa nhìn phát ngốc, những người khác cũng giật mình tỉnh giấc từ trong tu hành.

Ngay cả Lý Tu Viễn cũng mở mắt ra, nhìn chằm chằm La Hồng, không thể tin nổi.

La Hồng chắp tay sau lưng, trong ánh mắt có phần tang thương, những trải nghiệm lần này đã khiến hắn trưởng thành hơn rất nhiều.

Bỗng nhiên.

La Hồng đi ra khỏi cung Nhân Hoàng, cung Nhân Hoàng đồ sộ nguy nga bắt đầu run rẩy, cung điện khổng lồ bắt đầu liên tục thu nhỏ lại, thu nhỏ lại...

Cuối cùng, hóa thành một bàn tay, chui vào trong hang trời Tam Hoàng khí thế hùng dũng.

La Hồng dừng bước, hờ hững nhìn qua.

"Âm!"

Như có uy áp cuốn tới.

Ủy nghiêm vô song.

Nữ Đế, Thiên Tử Đại Chu, Ngô Thanh Hoa hoảng sợ phát hiện ra, mình đã là tồn tại Tôn cảnh nhưng lại vô thức quỷ rạp xuống!

Lý Tu Viễn cũng cảm thấy mình quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng hoảng sợ vạn phần, ta quỳ tiểu sư đệ, nhất thời, hoa đào trong tay cũng không thơm nữa.

Ngay cả đám yêu nghiệt Thiên Giới bị áp chế cũng cảm nhận được một trận uy áp kéo tới.

Khiến bọn họ không tự chủ cúi thấp đầu xuống, trong lòng có chút sợ hãi, giống như cúi đầu xưng thần.

Đột nhiên, khí tức kinh khủng trên người bọn họ khuếch tán ra, trên người bọn họ đều có hư ảnh cổ xưa nổi lên, đánh tan uy áp mà La Hồng mang tới, bọn họ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm La Hồng bằng ánh mắt phức tạp.

"Nhân tộc... có Nhân Hoàng mới rồi."

Đôi mắt đục ngầu của phu tử đời đầu tràn đầy kích động, ông không thèm để ý tới những hư ảnh cổ xưa nổi lên trên đám yêu nghiệt Thiên giới.

Ông nhìn chằm chằm La Hồng.

Toàn thân run rẩy, khuôn mặt già nua tràn đầy vui mừng.

Thân thể khô héo lom khom của ông chợt thẳng tắp.

Phát tay áo một cái.

Sau đó từ từ khom người.

"Mười vạn năm rồi..."

"Lão thần, cung nghênh Nhân Hoàng"

"Công tử quả thật quá chính nghĩa rồi:"

Nghênh Nhân Hoàng!

Ba từ này tuy đơn giản nhưng lại rất có sức nặng.

Tên của vị Nhân hoàng này nặng nề, uy nghiêm như thần linh, nghênh Nhân hoàng thể hiện sự công nhận của các Phu Tử đời đầu đối với La Hồng và đối với ngôi vị Nhân Hoàng của La Hồng.

Mặc dù Phu Tử đời đầu là thần, nhưng không ai có thể đoán được chính xác một tồn tại khủng bố, sống tới một trăm ngàn năm rốt cuộc mạnh tới đâu.

Vì vậy, việc được Phu Tử đời đầu công nhận cũng là một loại vinh dự tối cao.

La Hồng nghe thấy lời nói của vị Phu Tử đời đầu, biểu cảm trên mặt vẫn im lìm như giếng cạn.

Vui mừng?

Không hẳn, đối với La Hồng mà nói, hắn cũng không quá vui vẻ.

Dẫu sao, chuyện chính nghĩa như trở thành Nhân hoàng cũng càng ngày càng cách xa dự tính ban đầu của hắn.

Tuy nhiên, La Hồng vẫn mỉm cười trước sự nhiệt tình và chân thành trong ánh mắt đục ngầu của Phu Tử đời đầu.

"Tiền bối không cần khách sáo."

La Hồng chỉ có thể nói như vậy.

Vị Phu Tử đời đầu tuy có gầy gò, nhăn nheo nhưng đôi mắt lại lấp lánh có thần, hoàn toàn không giống một ông lão đã sống trăm ngàn năm và sắp gần đất xa trời.

"Chúc mừng Tân đế đã nhận được truyền thừa của Nhân hoàng, kéo dài hy vọng cho tộc ta."

Phu Tử đời đầu cười đứng lên.

Ông đập nát quan tài của bản thân để đổi lấy một vị Tân đế thì có gì thua thiệt đâu chứ?

Phu Tử đời đầu rất hài lòng với tâm tính, thiên phú của La Hồng, cho nên... đối với La Hồng - người thừa kế ngai vị, sâu trong thâm tâm, ông cũng rất hài lòng.

Hơn nữa, ông thấy trên người của La Hồng có một hơi thở khác thường.

Đôi mắt đục ngầu của ông có thể nhìn thấu rất nhiều thứ, ông nhìn thấy đại lộ chấn động lòng người của La Hồng, ông cũng nhìn thấy hai cái hang động trên đại lộ.

Cái phía trước là Thánh Tà Động Thiên, còn có một cái... Chính là hang động có ánh sáng rực rỡ, chói lọi muôn trượng, nhức mắt vô cùng.

Hang động này tràn ngập hơi thở của Nhân hoàng, cũng là tồn tại khiến ông phải rơi lệ trước đó.

"Vô Thượng Động Thiên..."

Phu Tử đời đầu nỉ non một lúc, ánh mắt nổi lên sóng gió.

Ngay cả Nhân hoàng ở thời thượng cổ cũng rất ít khi xuất hiện Vô Thượng Động Thiên, bởi vì thật sự quá khó xuất hiện.

Nhưng mà, hôm nay, sau khi La Hồng nhận truyền thừa từ Nhân hoàng, hắn lại ngộ ra được Vô Thượng Động Thiên...

Trên thực tế, Phu Tử đời đầu cũng đoán được, truyền thừa của Nhân hoàng không thể nào khiến La Hồng hiểu ra và ngưng tụ ra Vô Thượng Động Thiên, nhưng mà sau khi Nhân Hoàng Cung nhận chủ, La Hồng không ngừng lĩnh hội, khi đó, có lẽ mới là lúc Vô Thượng Động Thiên bắt đầu ngưng tụ.

Vị Phu Tử đời đầu cảm nhận được bầu không khí huy hoàng, to lớn trong hang động.

Ngoài ra, các dạng ý chí và tinh thần khác nhau của nhân tộc đời trước, đối chọi, sáng tạo và còn có dâng hiến...

Ba loại cảm xúc này đã khắc sâu vào giác quan của vị Phu Tử đời đầu.

Chương trướcChương tiếp