Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến vị Phu Tử đời đầu thừa nhận La Hồng là Nhân hoàng.
La Hồng đố Phu Tử đời đầu lên, ánh mắt quét qua, ở phía xa, sắc mặt của Nữ đế, Ngô Thanh Hoa và Hoàng đế nước Đại Chu cũng lộ ra vẻ kích động.
"La công tử... thành công rồi?"
"Truyền thừa của Nhân hoàng... nhận được rồi?"
Tất cả họ đều hưng phấn, không ngừng mở miệng nói, tò mò và mong đợi.
La Hồng gật đầu.
Truyền thừa của Nhân hoàng?
Hình như khi hoàng cung nhận chủ, hắn đã được kế thừa, hắn dùng nhiều thời gian như vậy, trên thực tế là để ngưng tụ ra Tam Hoàng Động Thiên.
Dựa vào cảm nhận của La Hồng về sức mạnh của hang động, Tam Hoàng Động Thiên này chắc là Vô Thượng Động Thiên, so với Thánh Tà Động Thiên của hắn mạnh hơn một chút xíu.
Chỉ đáng tiếc là Thánh Tà Động Thiên vẫn chưa đạt tới mức viên mãn, La Hồng hắn vẫn thuộc về nửa tôn cảnh giới như cũ, không có cách nào bước vào Tôn Cảnh.
Lý Tu Viễn cũng bị tầm mắt của La Hồng quét qua, hơi xấu hổ, dù sao y phải quỳ với tiểu sư đệ nha... Tự nhiên có chút xấu hổ và mắc cỡ.
Lý Tu Viễn đứng lên, cúi đầu, cầm trong tay hoa đào, chơi đùa với cánh hoa, nhờ đó giấu đi sự lúng túng.
ầm ầm!
Một giọng nói nặng nề bỗng dưng vang lên khắp nơi.
Đó là âm thanh của sự trói buộc bị phá vỡ.
Già Lâu, Long Quảng, Đế Thích Nhất, Phạn Hỏa, Bạch Đăng và những yêu quái Thiên giới khác rốt rít trốn thoát khỏi phép trói buộc do Phu Tử thi triển.
Bọn họ bay lơ lửng trong không trung, sau lưng cuối cùng cũng hiện ra hư ảnh.
Hư ảnh kia vô cùng cổ xưa, tựa như đã sống qua những năm tháng dài đằng đẳng.
Và với sự trợ giúp của những hư ảnh này, hơi thở của Già Lâu, Long Quảng và những người khác trở nên vô cùng mạnh mẽ.
"Nhân hoàng đã biến mất hơn trăm ngàn năm qua, Nhân hoàng không có ở đây, Tam giới luôn ổn định..."
"Tại sao lại có Tân đế mới ra đời?"
"Sự xuất hiện của Nhân hoàng sẽ chỉ khiến Tam giới rơi vào hỗn loạn một lần nữa, duy trì sự bình yên ban đầu, không tốt sao?"
Ông lão già nua lên tiếng, tiếng nói kinh khủng, chấn động khắp nơi.
La Hồng ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày.
"Chà... đều là mấy lão già cổ hủ thôi, hơn nữa cũng chỉ là một phần ý chí, không nên sợ hãi."
Phu Tử đời đầu cười nhạt.
Vì đã thừa nhận La Hồng, nên ông sẽ không để cho La Hồng dễ dàng bị tổn hại, đây là trách nhiệm của người tiếp đón như ông.
"Những lão già như các ngươi hiện giờ chỉ có thể làm ra một ít trò mèo như vậy."
"Nhân hoàng cũng biết các ngươi đối với Nhân tộc không có ý tốt, không phải tộc ta, lòng dạ sẽ khác, bởi vậy, trước khi rời đi, ngài cố ý đặt ra một lệnh cấm."
"Thần, tiên, quỷ, phật, rồng... Năm tộc ngụy hoàng, nếu các cường giả của năm chủng tộc dám có bất kỳ ý đồ xấu nào nhằm chống lại nhân tộc, những lệnh cấm này sẽ được kích hoạt, giam cầm riêng các ngươi trong trung vực giới, dựa vào thế cục hiện nay của nhân gian, năm tộc các ngươi quả nhiên là không nhịn được, cho nên đều kích hoạt lệnh cấm của Nhân hoàng, bị giam cầm.
Phu Tử đời đầu nhẹ giọng nói.
Lời nói của ông quanh quẩn trong ngôi mộ cổ, giọng nói khàn khàn nhưng tràn đầy sự phấn khích.
Lông mày của La Hồng cũng hơi nhướng lên.
Trong này còn có những thứ bí mật hơn.
"Tiền bối, tại sao năm đó Nhân hoàng không dẫn theo những cường giả của năm tộc tham gia cuộc chiến và để bọn chúng làm bia đỡ đạn? Trái lại lưu lại hậu hoạn cho nhân tộc?"
La Hồng tò mò hỏi.
Phu Tử đời đầu nghe xong câu hỏi này, cười khổ nói: "Lão phu cũng không hiểu lắm, nhưng nói chung có lẽ là bởi vì quá tự tin đi"
"Đương nhiên, cũng có một phần nguyên do là vì kiêng dè năm tộc, lúc đó thực lực tổng thể của năm tộc không hề yếu, mà trong trận chiến đó, Nhân hoàng rất tự tin, tự tin nhất định có thể chiến thắng, chỉ cần thu được thành quả chiến thắng, tổng thể sức mạnh của nhân tộc ta tất nhiên sẽ tăng vọt."
"Ta cũng không hiểu rõ những bí mật bên trong lắm, nói chung là tình huống năm đó là... Nhân hoàng vì muốn giành lấy nhiều lợi ích cho nhân tộc, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới dẫn tới tình trạng ngày nay."
"Mà sự biến mất của Nhân hoàng và cường giả cấp cao của nhân tộc quá đột ngột, thật là khiến cho người ta không kịp trở tay."
"Điều này đã dẫn đến cục diện hiện giờ của nhân tộc."
Phu Tử đời đầu nói.
La Hồng hiểu những gì ông nói.
Nhân hoàng lấy một số lượng lớn cường giả nhân tộc đi chinh chiến, bởi vì ông ta nắm chắc mười phần, cho nên mới cảm thấy có thể toàn thắng và có thu hoạch lớn.
Vì vậy, ông ta không dẫn theo bất kỳ cường giả của tộc nào khác.
Nhưng mà, cuối cùng hình như là khinh suất.
Toàn bộ cường giả cấp cao của nhân tộc đã biến mất, nhưng may là còn để lại quy tắc của Nhân hoàng, mới khiến cho nhân tộc may mắn tránh khỏi tình hình khó khăn.
Nhưng mà, mặc dù vào lúc đó đã giải quyết được nguy cơ, nhưng mối nguy này đã kéo dài suốt trăm ngàn năm.
"Không sao, Nhân hoàng không cần lo lắng. Quy tắc do Nhân hoàng đời trước đặt ra cố ý bố trí nhằm vào những món đồ cổ này, cho dù quy tắc ở nhân gian của Nhân hoàng có tan biến, những món đồ cổ này cũng chưa chắc có thể xuất thủ"
Phu Tử đời đầu mỉm cười.
Xa Xa.
Đằng sau lưng là hư ảnh của rất nhiều các yêu quái trên thiên giới, bọn chúng nhìn chằm chằm vào La Hồng.
"Khổng Hư...
"Nhân hoàng đời trước còn chưa chết, ngươi há có thể lập Tân đế...
Từng ông lão già cỗi lên tiếng.
Phu Tử đời đầu vô cùng già nua, liếc nhìn bọn họ một cái, cười nhạt nói: "Tân đế đã nhận truyền thừa của Nhân hoàng đời trước, tại sao không thể lập Tân đế?"
"Trước khi Nhân hoàng rời đi, ngài để ta lại để tiếp đón người, trăm ngàn năm qua đi, chính là để chờ tới ngày hôm nay, tồn tại vì Tân đế ra đời."
Sau lưng, hư ảnh của đâm người Già Lâu, Long Quảng vô cùng lạnh lùng.
"Ta tin tưởng chắc chắn rằng Nhân hoàng bệ hạ sẽ trở về, vì vậy...
Tân đế phải chết!"
Tru sát!
Lấy danh nghĩa của Nhân hoàng cũ, tru sát Nhân hoàng mới!