Dưới một chưởng, sóng Thiên Ma khuếch tán.
Âm!
Mặc dù An Tố là Thiên Tôn, nhưng cũng không phải Thiên Tôn có thiên phú mạnh mẽ. Y ngưng luyện được động thiên cũng chỉ là động thiên bình thường, thậm chí còn chưa được tính là tiểu động thiên.
Phải biết rằng, kể có thể ngưng tụ tiểu thiên động thiên đã được coi như tiểu thiên kiêu.
Hai tay An Tố đột nhiên nổ tung. Máu màu vàng bắn tung tóe.
Một vị Thiên Tôn bị La Hồng dùng một chưởng đánh bay đi như điều đứt dây, nện xuống đất, đập ra một cái hố thật sâu, thậm chí san bằng cả một ngọn núi nhỏ.
La Hồng đập cánh, vẻ khinh thường, hung hăng, ương ngạnh.
Mấy vị Thiên nhân Bán Tôn xung quanh run rẩy, mặt biến sắc không ngừng, thậm chí có vẻ sợ hãi hiện lên.
"Ngươi..."
Một vị Thiên nhân Bán Tôn run rẩy nói.
"Ngươi cái gì mà ngươi?"
La Hồng liếc mắt, cong ngón tay búng một cái.
Thoáng chốc, không khí nổ tung, áp lực kinh khủng nên xuống như búa tạ, đập cho vị Bán Tôn này vỡ tung.
Tỉnh hoa sinh mệnh phun trào, vị Bán Tôn kia mới khôi phục lại như cũ.
La Hồng nhếch miệng, giơ tay lên ép xuống một cái, rất nhiều Bán Tôn bị ép nát thân thể, máu chảy ướt đẫm.
An Tố bị đè bẹp dưới đất, liên tục bị phá tan thân thể, niềm tin mất sạch, vừa uất ức vừa nhục nhã.
Trong lòng dâng lên sự bi thương.
Thiên nhân... Buồn cười biết bao.
Y hối hận vì sao ngày trước lại muốn phi thăng thành Thiên nhân.
Vào Thiên giới không hề có tôn nghiêm, giống như con chó chết!
Y đã từng cho rằng phi thăng Thiên giới thì có thể trở thành người trên người, nhưng y sai lầm rồi. Dù y trở thành Thiên Tôn trên Thiên giới, nhưng y vẫn chỉ là kẻ bị coi thường.
"Thần tộc! Đừng vội khinh người quá đáng!"
An Tố cảm giác mình không thể để như vậy. Y muốn bảo vệ lòng tự tôn cuối cùng của mình.
Y gào thét.
Khí thế Thiên Tôn phóng ra không hề giữ lại, động thiên giáng xuống, chiếu rọi trời đất.
La Hồng xì cười một tiếng.
"rác rưởi."
Nói xong, La Hồng cảm giác tội ác ấp ủ gần đủ nên không còn giữ lại. Hắn vung một quyền dung hợp với cánh tay năng lượng Thiên Ma, sức mạnh bùng nổ mạnh vô cùng.
Các vị Thiên nhân Bán Tôn chớp mắt bị đè nát, biển ý chí bị ép nổ, đại đạo nổ tung.
An Tố kia cũng bị nhuộm máu, động thiên bị La Hồng một quyền xuyên thủng.
Cuối cùng, y ngã xuống trong thê thảm tận cùng.
Aml Trong chớp mắt khi An Tố ngã xuống, trong trời đất mịt mùng có dị tượng xuất hiện, nhưng cũng nhanh chóng tiêu tan. Con ngươi La Hồng khẽ nhúc nhích.
Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện phía trên đầu mình không biết xuất hiện một đám mây vàng từ bao giờ, là đâm mây do lực lượng quy tắc tụ thành.
La Hồng ngạc nhiên.
Thiên giới chắc hẳn không bị quy tắc Nhân Hoàng bao phủ mới phải, sao lại cũng có việc quy tắc khen thưởng?
Hơn nữa, đám mây kia không phải là quy tắc Nhân Hoàng, chắc hẳn là mây quy tắc khen thưởng vô tự vô chủ.
La Hồng dường như cảm thấy hiểu ra điều gì, dường như hắn không hay không biết đã phát hiện ra một bí mật lớn của Thiên giới.
Chẳng trách Thiên giới và Nhân gian bị phân cách.
Nếu nhân tộc của Nhân gian giết sinh linh trên Thiên giới cũng được thưởng, vậy chẳng phải Nhân tộc sẽ phát cuồng?
La Hồng nổ nụ cười.
Hắn có thể nhìn thấy, ngay khoảnh khắc sau khi An Tố và các Thiên nhân ngã xuống, điểm tội ác trong sách da người của La Hồng lập tức tăng vọt thêm hơn một vạn. Tuy rằng số lượng không sánh bằng việc giết thiên kiêu yêu nghiệt, nhưng cũng không ít.
Thêm vào một đống khen thưởng quy tắc này, La Hồng cảm giác Thiên giới đúng là nơi tốt. La Hồng... có cảm giác không muốn trở về.
Ý chí lực phun trào, chớp mắt bao vây lấy đám mây quy tắc kia.
Từ trong Thánh Tà động thiên bùng ra sức hút hấp thu hoàn toàn mây quy tắc.
La Hồng mừng rỡ, đang lo không có chỗ nhét đầy cái động không đáy Thánh Tà động thiên này, bây giờ đã có cách.
Đám An Tố ngã xuống toàn bộ, La Hồng nhếch miệng cười. Cặp cánh sau lưng hắn đập mạnh, đẩy hắn bay vọt ra xa. Dường như La Hồng cảm ứng được một nơi tụ tập.
Mà ngay sau khi La Hồng rời đi khoảng nửa ngày.
Sóng hư không.
Thần quang óng ánh phun trào.
Thần quang tỏa xuống, có một bóng người trôi nổi bên trong.
Cặp cánh phe phẩy thể hiện hết vẻ thần thánh.
"Nơi đây dường như có Thiên nhân đã chết..."
"Chết mất một vị Thiên Tôn."
"Có mấy vị Thiên nhân Bán Tôn nữa"
Khí tức kinh khủng khiến không gian vặn vẹo, khiến sự tồn tại được bao phủ trong thần quang màu vàng kia trở nên cực kỳ bắt mắt. Bốn đôi cánh sau lưng giống như cuốn lên bão táp hư không.
"Thiên nhân, con hoang Nhân tộc đổi huyết thống mà thành...
Thứ gà chó mà thôi, chết thì chết."
Người cầm đầu lạnh nhạt nói.
"Chí cường giả trong tộc phái bản vương tới đây tra xét sự xuất hiện của sóng dao động từ Sinh Mệnh trường hà, đây mới là việc chính"
Nam tử cực kỳ anh tuấn nói.
Mấy vị cường giả Thần tộc có khí tức hơi yếu đồng loạt gật đầu.
"Minh Vũ Thần Vương mặc dù là Thiên nhân, chúng ta rất ghét, thế nhưng dù sao cũng là Thiên nhân trong phạm vi quản lý của Thần tộc chúng ta. Là ai giết họ, cần phải điều tra rõ ràng"
"Các Thiên nhân phối hợp với Đao Vương, nếu bị hỏi tội, chúng ta cũng có cái để trả lời."
Một vị Chí Tôn của Thần tộc nói.
Ánh mắt nam tử anh tuấn lóe lên, gật đầu.
Một khắc sau, y giơ tay lên. Vô tận lực lượng quy tắc dâng trào, hội tụ trong bàn tay y, tỏ ra chói mắt mà thần dị.
"Thời gian hồi tưởng!"
Ánh mắt các Chí Tôn xung quanh sáng lên. Đây là thủ đoạn mà chỉ cường giả cấp bậc Vương cảnh mới có thể dễ dàng sử dụng.
Ít nhất, họ không dùng được.
Dưới ánh sáng dâng trào, hình ảnh được phơi bày.
Trong hình, La Hồng biến thành Già Lặc Bỉ dùng một quyền đấm chết Thiên Tôn An Tố, một chưởng quét sạch rất nhiều Thiên nhân.
Hình ảnh tới đó thì im bặt, không còn hình ảnh La Hồng nhận được phần thưởng quy tắc.
Bởi vì khí tức của Minh Vũ Thần Vương anh tuấn bắt đầu dao động. Hiển nhiên, Thời gian hồi tưởng mang tới gánh nặng rất lớn cho y.
Vì mấy Thiên nhân đã chết mà tiêu hao quá nhiều thì thực không đáng.
"Xem ra là thiên kiêu Thần tộc ta giết chết"