favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Hệ Thống Kẻ Phản Diện
  3. Chương 1120: Nhân Hoàng trở về?

Chương 1120: Nhân Hoàng trở về?

Ổ cuối đại đạo, một bóng người dường như đội vương miện đang ngồi.

"Chớp mắt bãi bể nương dâu, mười vạn năm sớm chiều chớp mắt mà qua..."

Một tiếng thở dài thản nhiên từ Nhân Hoàng truyền tới.

Giây lát sau, Nhân Hoàng giơ tay, điểm một cái về phía trước.

"Lực lượng Nhân Hoàng được phục chế thành công."

Trong sách da người, trên trang phục chế có lời nhắc nhở xuất hiện.

Trước kia khi phục chế bóng lưng Nhân Hoàng, trang sách phục chế chưa từng có lời nhắc phục chế thành công.

Bây giờ Nhân Hoàng dường như chủ động vượt qua Thời Không trường hà thành lập liên hệ với biển ý chí của La Hồng, gửi tới lực lượng, để La Hồng thành công phục chế.

"Không biết ngươi gặp phải nguy cơ bao lớn, lại lo lắng lực lượng quá mạnh sẽ khiến ngươi lạc lối, ta cho một chút lực lượng nhỏ trước, dùng tạm đi..."

Nhân Hoàng nói.

La Hồng nhìn điểm cuối đại đạo. Hắn không thể nhìn rõ dáng vẻ Nhân Hoàng.

"Tiền bối ở phương nào?"

La Hồng suy nghĩ một chút, hỏi.

"Ngươi ở đâu? Ngươi ở đâu? Ngươi đã đồng ý với chỉ!"

Dấu ấn Sinh Mệnh mẫu thần cũng lên tiếng, giọng nói đầy ai oán, thê lương.

Nhân Hoàng không trả lời câu hỏi của La Hồng trước mà nhìn dấu ấn Sinh Mệnh mẫu thần.

"Ngươi cũng tiếp xúc được Sinh Mệnh mẫu thần sao? Nàng là sinh linh đáng thương. Ta từng hứa sẽ giải phóng cho nàng. Đáng tiếc... ta thất hứa."

Nhân Hoàng đáp.

Ông ta nhìn Sinh Mệnh mẫu thần, trong mắt đầy vẻ dịu dàng.

"Sinh Sinh, là lỗi của ta. Năm đó ta cho ngươi hi vọng, nhưng cũng cho ngươi tuyệt vọng. Mười vạn năm qua, không lúc nào ta không nhớ ngươi, muốn liều mạng trở về giải thoát giam cầm cho ngươi..."

"Nhưng mà, quá khó. Mười vạn năm..."

"Sinh Sinh, có thể tha thứ cho ta không?"

Nhân Hoàng thở dài.

Dấu ấn Sinh Mệnh mẫu thần run lên bần bật.

Sinh Sinh? Đã bao năm chưa được nghe cách gọi thân mật chỉ thuộc về nàng như vậy...

Mười vạn năm thật sự quá lâu.

Nhưng nàng chờ được đáp án mà nàng mong muốn.

Nàng từng ai oán, từng giận dữ, oán hận...

Nhưng khi Nhân Hoàng mở lời cầu xin nàng tha thứ, Sinh Mệnh mẫu thần mềm lòng. Nàng không biết mình có tim hay không, nhưng sự giận dữ, ai oán của nàng đều tiên tan thành mây khói.

"Chi tha thứ cho ngươi."

"Chỉ tin tưởng ngươi."

"Chi nguyện chờ ngươi về."

Dấu ấn Sinh Mệnh mẫu thần hóa thành dáng vẻ phụ nữ, thần sắc phức tạp, dịu dàng nói.

Trước kia nàng đòi chết đòi sống, dáng vẻ như oán phụ, giận dữ ai thán... Tất cả đều biến mất.

La Hông kinh ngạc cực kỳ.

Tà Thần Nhị Cáp cũng sợ ngu cả người.

Dù là phân thân ý chí của La Hồng cũng dựng cả tóc gáy, da gà khắp người.

Nhân Hoàng... không hổ là đại lão!

Nhân Hoàng vừa mổ lời... chính là bậc đại sư lừa gạt.

Mắt Nhân Hoàng xoay sang La Hồng.

"Nhân Hoàng đương đại, ta không cách nào trả lời vấn đề của ngươi, cũng không thể trả lời ngươi."

"Thế nhưng, ta có cảm giác, tương lai... Ngươi nhất định có thể cùng ta kề vai chiến đấu."

Nhân Hoàng nói.

La Hồng nghe mà ngây ngốc.

"Ta ở trong biển ý chí của ngươi cảm ứng thấy khí tức của những Tà Thần từ vùng cấm hắc ám. Giúp họ, phá vỡ phong ấn đi! Ta cần vị Đại Tà Thần kia trợ giúp."

Nhân Hoàng lại nói.

Một khắc sau, La Hồng cảm thấy ánh sáng lấp lóe. Tại điểm cuối đại đạo, Nhân Hoàng lấy vương miện xuống, tóc tai xõa tung, ném vương miện tới.

Thời Không trường hà gầm thét, lực lượng kinh khủng bắn tới vương miện.

Thế nhưng vương miện cũng vững vàng phá tan lực lượng thời không để đến cạnh La Hồng.

Nó nhập vào biển ý chí của La Hồng.

La Hồng giơ tay lên, phát hiện lòng bàn tay của mình có một dấu ấn vương miện.

"Đại Tà Thân? Tiền bối nói tới lão đại Số Không?"

"Nhưng tiền bối là Nhân Hoàng, họ là Tà Thần. Tiền bối làm sao lại cần lực lượng của Tà Thần?"

La Hồng nghiêm túc.

Có lẽ vì vừa lấy xuống vương miện, đại đạo kết nối với biển ý chí của La Hồng rung động, bắt đầu vỡ nát.

"Chính? Tà? Ai nói chính nhất định là chính, tà nhất định là tà?

Cái gọi là chính và tà chẳng qua là định nghĩa của người khác mà thôi"

"Như thế nào là chính? Như thế nào là tà?"

"Phải dùng tâm cảm nhận mới biết được, chính không phải chính, tà không phải tà"

Nhân Hoàng nghe thấy La Hồng nói liền cười lớn.

Trong tiếng cười bao hàm châm chọc và trào phúc. Ông không ngừng lắc đầu.

Tiếng cười dần đi xa. Đại đạo biến mất, tất cả đều biến mất.

Thế nhưng, La Hồng biết, những gì vừa phát sinh lại đều là thật.

Cuộc đối thoại vượt thời không với Nhân Hoàng tưởng là dài đằng đẳng, nhưng trên thực tế chỉ là trong giây lát.

Đôi mắt La Hồng chợt sáng tỏ.

Trong thân thể có lực lượng mạnh cực điểm bắt đầu tràn ra.

Một chút lực lượng mà Nhân Hoàng cấp cho đột nhiên ào vào thân thể La Hồng.

Lực lượng này không như lúc phục chế Thiên Ma, bị nén lại chỉ còn năm giây.

Mà nó cho La Hồng một phút khống chế.

Thực ra La Hồng vẫn có phần lo lắng, không biết một chút lực lượng này có thể chiến với cường giả Vương cảnh hay không.

Âm!

Trong phế tích thành Vĩnh Yên.

La Hồng đột nhiên mở mắt. Trên người hắn có hoàng uy mênh mông như biển tràn ra. Sau lưng hắn có một hư ảnh.

Đó là một vị đầu đội vương miện đang lặng lẽ đứng ở điểm cuối thời không.

Hư ảnh này vừa xuất hiện, toàn Thiên giới đột nhiên rung chuyển.

Long, Thần, Tiên, Yêu, Phật... tại tổ địa của năm tộc.

Các nhân vật khủng bố, cổ lão mổ bừng mắt.

Ngơ ngác, khiếp sợ, khó tin...

Đủ loại tâm trạng hiện lên trong mắt, không thể đè nén.

"Nhân Hoàng!"

"Nhân Hoàng trở về sao?"

"Là khí tức của Nhân Hoàng? Nhân Hoàng... Chưa chết?"

Chỉ một hư ảnh đã khiến họ sợ hãi không thể kìm nén.

Một khắc sau.

Trên bầu trời tổ địa năm tộc có năm hư ảnh phóng lên trời.

Thế nhưng, Thời Không trường hà đột nhiên xuất hiện, quất nổ không gian.

Thời Không trường hà trút xuống, hóa thành xiềng xích to lớn quấn chặt năm bóng người.

Khiến họ không thể rời khỏi tổ địa quá xa.

Đây là Ngụy Hoàng của năm tộc, cũng là lực lượng to lớn nhất của năm tộc.

Họ bay lên trời, nhìn về phương xa. Trong con mắt của Ngụy Hoàng thuộc về năm tộc có ánh sáng bắn ra.

Thiên Vương của năm tộc cũng bị kinh động.

Họ nhìn xa xa, thấy đám mây hình nấm từ vụ nổ thành Vĩnh Yên, cũng nhìn thấy một hư ảnh trong đám mây kia.

Nhân Hoàng!

Không phải dương đại Nhân Hoàng La Hồng này, mà chính là Nhân Hoàng trước kia thống trị tam giới, uy chấn thiên địa!

Ổ trong đám mây hình nấm kia...

Một bóng người tóc trắng, áo trắng đang gánh chịu hư ảnh Nhân Hoàng.

Bóng người đó thoát cái xuất hiện phía sau Minh Vũ Thần Vương vừa chống cự vụ nổ thành Vĩnh Yên.

Hai tay vung ra, như vỗ một cái.

Lập tức đập vỡ tung đầu Minh Vũ Thần Vương vẫn đang vẻ tràn đầy khó tin.

Chương trướcChương tiếp