favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Hệ Thống Kẻ Phản Diện
  3. Chương 1167: "Ta với ngươi còn phân biệt gì chứ, cảm ơn cái gì."

Chương 1167: "Ta với ngươi còn phân biệt gì chứ, cảm ơn cái gì."

Trên đất tổ của các tộc.

Cường giả cấp Thiên Vương che lấp không trung, quanh thân họ có vô số quy tắc hóa thành xiềng xích của trật tự rủ xuống, ngắm nhìn phương xa, nhìn chằm chằm vào Vùng Cấm Bóng Tối.

ầm ầm!

Bầu trời Thiên giới đột nhiên có tiếng sấm kinh thiên động địa, không ngừng đánh thẳng vào cùng trời cuối đất!

Giống như ngày tận thế sắp đến!

"Thiên kiếp?!"

"Thiên địa tức giận ... Trời đất giáng thiên kiếp!"

"Đây là điểm báo ... Đại Hung xuất thế!"

Cường giả Thiên Vương của các tộc trên Thiên giới nghiêm túc vạn phần, bọn họ có nhãn lực cực cao, đương nhiên là hiểu rõ dị tượng kinh khủng như này có ý nghĩa như thế nào.

Thiên Nhân Cung phát ra tia sáng kỳ dị.

Tia sáng phóng lên cao, lộ ra hư ảnh của Cung điện, vô số Thiên Nhân trôi nổi, có tiên âm lượn lờ, có cầm sắt hài hòa.

Hắn mặc áo bào rộng rãi, sợi tóc tung bay, trấn thủ Thiên giới, lẳng lặng ngồi ở trước Thiên Nhân Cung.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn về phương xa, nhìn hư ảnh của U Minh Lang đang gầm thét khiến thiên địa u ám, vẻ mặt của hắn dần trở nên nghiêm túc.

"Đại Hung xuất thế! Tà ma trong Vùng Cấm Bóng Tối ... muốn phá phong ấn mà ra sao?"

"Tam giới ... Sắp nổi bão rồi!"

Người trấn thủ Thiên giới nghiêm túc vô cùng.

La Hồng đi vào Vùng Cấm Bóng Tối và kết quả là trong Vùng Cấm Bóng Tối đã xảy ra sự thay đổi to lớn như vậy, điều này cho thấy điều gì?

Cho thấy rất có thể tình huống này là do La Hồng gây ra!

Nhưng mà lấy thực lực mới ở cảnh giới Chí Tôn của La Hồng thì sao có thể làm mưa làm gió trong Vùng Cấm Bóng Tối được chứ?

Những thứ tà ma đó cực kỳ cường đại, chỉ cần vô ý hắt xì một cái thôi, e rằng đã có thể tiêu diệt được La Hồng.

Mà có thể hạn chế và phong ấn những thứ tà ma này thì có thể thấy cấm chế phong ấn Vùng Cấm Bóng Tối này kinh khủng tới mức nào, mấy trăm ngàn năm qua, phong ấn cũng không mảy may sứt mẻ, kết quả là chỉ một La Hồng với cảnh giới Chí Tôn nho nhỏ, vừa vào Vùng Cấm Bóng Tối đã có thể phá giải ư?

"Bổn tọa ... Không tin!"

"Mọi thứ có thể chỉ là một sự trùng hợp."

"Chỉ có điều, dù có tin hay không thì vẫn phải phái cường giả vào trông coi Vùng Cấm Bóng Tối!"

Chỉ còn hai ngày nữa là Thiên giới sẽ tấn công nhân gian.

Gã ta không muốn giờ phút quan trọng lại xảy ra thêm bất kỳ biến cỡ nào nữa!

Nếu La Hồng đã trốn vào Vùng Cấm Bóng Tối thì tốt nhất nên trốn thật kỹ vào.

Người trấn thủ Thiên giới cười khẽ một tiếng.

Nhất mạch của Thiên Nhân ... Hắn ta không ôm chút hy vọng nào cả.

Đã như vậy, người trấn thủ Thiên giới cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào trên người Nhân tộc ở nhân gian.

Con ngươi của người trấn thủ Thiên giới có mấy phần ánh sáng, dẫu sao thì hắn ta cũng coi như là một Nhân tộc.

Dòng sông cuộc đời đang dâng trào, dòng nước ngầm đang từ từ lộ ra.

Tại vị trí của con sông sinh mệnh gần kề với Vùng Cấm Bóng Tối, tinh hoa của sinh mệnh không ngừng chất đống, rồi hóa thành một bóng người yêu kiều, uyển chuyển.

Cả người của Sinh mệnh Thần Mẫu tồn tại dưới trạng thái trong suốt, bà ta nhìn chằm chằm Vùng Cấm Bóng Tối phía xa.

Nhìn thấy bóng ma to lớn phía trên Vùng Cấm Bóng Tối, trong mắt bà ta toát ra một chút hưng phấn.

"Tà Thần Nhị Cáp ngu xuẩn ... đã phá vỡ phong ấn ư?"

Sinh mệnh Thần Mẫu run rẩy.

Là ai?

Ai đã giúp Tà Thần Nhị Cáp phá vỡ phong ấn?

Nếu Tà Thần Nhị Cáp đã giải được phong ấn, vậy đến bao giờ tới lượt bà ta được giải phóng đây.

Chắc sẽ nhanh thôi.

Trong Vùng Cấm Bóng Tối.

Bản thể của Tà Thần Nhị Cáp có hào quang lúc nhạt lúc đậm, loáng thoáng có vết nứt đen nhánh, quanh thân chấn động dữ dội.

Từng chuỗi gông xiềng đứt đoạn.

Tà Thần Nhị Cáp cảm thấy Vùng Cấm Bóng Tối không thể giữ nổi chân hắn ta.

Chủ yếu là do Thần cách đã thoát khỏi Tháp Tà Thần, điều này tương đương với việc đồ vật áp chế hắn ta đã bị lấy đi.

Trong Vùng Cấm Bóng Tối, nơi đây im lặng như chết, thậm chí còn có tiếng thở dốc nặng nề dồn dập, lên xuống.

Bản thể của Tà Thần Nhị Cáp lộ ra, hơi thở của U Minh Lang Hoàng bung ra, sức mạnh ngang tàng và nồng nhiệt đó đã khiến nhiều Tà Thần hâm mộ vô cùng.

Tà Thần thứ Ba, thứ Bảy, thứ Chín ghen tị tới đỏ mắt.

Đôi mắt của Số Không sáng lên, vui sướng cười phá lên.

Hắn ta thật sự không ngờ, thật sự là nằm ngoài dự tính của hắn tai La Hồng... Lại thực sự trợ giúp Số Hai giải phong ấn!

Tên tiểu tử này lại thật sự làm được điều đó!

Số Hai được giải phóng, Số Không cảm thấy còn vui hơn là chính mình được giải phóng, những huynh đệ bị những thứ này đóng đinh ở đây mấy trăm ngàn năm, được cứu rồi!

La Hồng nắm thanh Tà Kiếm mới đúc, mà lòng trào dâng nhiều cảm xúc phức tạp.

Đầu sói khổng lồ cúi xuống, chóp mũi của nó nằm trên mũi kiếm đang giơ lên.

Có một bầu không khí kỳ dị bao trùm nơi đây.

Tà Thần Nhị Cáp lặng lẽ nhìn hắn, cảm xúc có chút phức tạp.

La Hồng cũng nổ nụ cười rạng rỡ.

La Hồng và Tà Thần Nhị Cáp hết sức quen thuộc với nhau, có lẽ bởi vì Sách da người, cả hai vốn không thể cùng xuất hiện, trời xui đất khiến thế nào, lại đụng phải nhau.

"Tiểu La ngu dốt, đa tạ." Tà Thần Nhị Cáp nói.

Giữa những khe hở, cả bóng tối như run lên, dường như sắp nổ tung đến nơi.

Đây là lần đầu tiên Tà Thần Nhị Cáp cúi cái đầu cao ngạo xuống, cũng là lần đầu tiên nói lời cảm ơn với La Hồng.

La Hồng mỉm cười.

"Ta với ngươi còn phân biệt gì chứ, cảm ơn cái gì."

Sức mạnh của Thần cách đã bị La Hồng hấp thu rất nhiều, nhưng so với tự do, với Tà Thần Nhị Cáp mà nói, sự hao hụt này không đáng là bao.

Lỗ mũi của Tà Thần Nhị Cáp đột nhiên nở to, ngay sau đó, một cơn sóng nhiệt mãnh liệt tuôn ra cuồn cuộn.

Luồng nhiệt này khiến cho áo quần và mái tóc trắng của La Hồng tung bay.

"Ta thích cảm ơn thì cảm ơn thôi, Tiểu La ngốc nghếch, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì mà để đến nỗi cơ thể yếu đi vậy!"

Chương trướcChương tiếp