chống đỡ nổi Địa Tàng Bí Cảnh vốn im lặng một thời bỗng nhiên nổ tung.
Một tiếng gầm thét đầy giận dữ không ngừng vang lên.
Đó là tiếng gầm thét của Nam Thiên Vương!
Ông ta vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi!
Nhưng mà Phu Tử không để ý đến ông ta, chợt đứng dậy, cơ thể già nua với cái lưng còng dần dần thẳng tắp.
Hết sợi xích này đến sợi xích khác gông chặt vào tấm thân tàn tạ của ông.
xiềng xích hấp thu sức mạnh của Nam Thiên Vương rồi tiếp tục tràn vào trong cơ thể ông.
Ngay từ khi Phu Tử trấn áp và phong ấn Nam Thiên Vương, ông đã lên kế hoạch và bắt đầu chuẩn bị.
Bởi vì Phu Tử biết rằng quy tắc của thế gian sớm muộn gì cũng sẽ tan biến.
Hơn nữa, bởi vì quy tắc, nhân gian không thể sinh ra cường giả cấp cao nào, làm sao có thể chống lại Thiên giới chứ?
Vì vậy, ông đã trù tính hết tất cả mọi thứt Phong ấn Nam Thiên Vương chỉ là mở màn...
Tất cả mọi thứ cũng là vì ngày hôm nay!
La Hồng từng hỏi Phu Tử rằng liệu ông có nắm chắc sẽ chặn được đòn tấn công của Thiên giới hay không?
Phu Tử nói rằng ông có nắm chắc, điều này... Ông đương nhiên là chắc chắn rồi!
Bùm!
Khí tức của Phu Tử bỗng nhiên tăng vọt!
Làn da của Phu Tử lần lượt xuất hiện Chân ngôn của các Thánh Nhân, dày đặc, chằng chịt, cơ thể như bị nguồn năng lượng cải tạo nuốt chửng, sức mạnh quá lớn khiến ông như muốn tự bạo!
Phu Tử đã hấp thụ sức mạnh của Nam Thiên Vương và biến nó thành lực lượng cho bản thân sử dụng!
Với thủ đoạn này, ông đã đạt được chiến lực của Thiên Vương!
Nhân gian cần sức mạnh của Thiên Vương.
Rào rào!
xiềng xích quấn lấy nhau.
Phu Tử ngẩng đầu nhìn Lý Tu Viễn bị đánh tới nỗi cả người đầy máu.
Giơ tay lên và dồn sức đánh một nhát!
Giờ phút này, Phu Tử hút lấy sức mạnh của Nam Thiên Vương, hiện giờ ông đã có chiến lực cấp Thiên Vương.
Tuy rằng quy tắc của nhân gian đang tan rã, không thể dùng roi pháp tắc dễ dàng đánh lui tu sĩ Thiên giới, nhưng cũng có thể nâng cao thực lực bằng cách hấp thu sức mạnh của Thiên Vương!
Chí Tôn đang đối đầu với Lý Tu Viễn bỗng nhiên sợ hãi, trong nháy mắt, gã ta đã bị một luồng năng lượng nhanh chóng bóp nát trong lòng bàn tay!
Ba cái động thiên đồng thời sụp đổi Đại lộ sụp đổi Lý Tu Viễn thổ hổn hển nhìn lại bóng người cao ngất đang đứng trên đỉnh của Vọng Xuyên Tự.
Nhân gian có Phu Tử.
Nhưng khi y nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp trên Vọng Xuyên Tự, liền tiến lên một bước.
Đằng sau lưng ông có vô số những quy tắc vô tận quấn quanh.
Khí thế đáng sợ, giống như đại dương mênh mông dâng trào, chèn ép uy áp của những thứ trên Thiên giới đối với nhân gian, toàn bộ mọi thứ tựa như đời núi lấp biển, bọn họ quay ngược về Thiên giới!
"Thiên địa này thấp quá."
"Lão phu... Vẫn một mình chống đỡ nổi."
Phu Tử Xuất thết hơi thở kinh người, như muốn dời núi lấp biển, nho sam tung bay, râu tóc phiêu trong gió, Phu Tử bước ra từ Vọng Xuyên Tự, vung tay lên, lập tức nghiền nát một cường giả cấp bậc Chí Tôn khác!
Lý Tu Viễn kinh ngạc, nhưng sau chấn động, trong cơ thể chỉ có ngọn lửa cuồng bạo hừng hực thiêu đốt, hưng phấn như núi lửa phun trào!
Nhân gian có Phu Tử!
Nhân gian không còn tuyệt vọng!
Dường như có vô số xiềng xích đánh tới sau lưng của Phu Tử, tất cả đều lao vào trong cơ thể của Phu Tử, không ngừng hấp thu năng lượng từ Địa Tàng Bí Cảnh rót vào trong cơ thể của Phu Tử.
Khí tức của Phu Tử càng lúc càng mạnh, thực lực của ông đã đạt tới cấp bậc Thiên Vương trong chốc lát.
Trên thực tế, dựa vào lý luận tu hành bình thường, Phu Tử không thể nào có được sức mạnh như vậy, nhưng mà dùng trang sách của thánh nhân làm trận và Chân ngôn của thánh nhân làm vốn để củng cố cơ thể, vậy nên Phu Tử có thể sử dụng sức chiến đấu ở cảnh giới Thiên Vương.
Nhân gian vốn không có chiến lực cấp Thiên Vương, thế nhưng hôm nay, nhân gian có Phu Tử, chẳng khác nào có hy vọng!
Râu và tóc của Phu Tử bay phấp phới, chắp hai tay sau lưng, đứng lặng giữa hư không.
Ông từng bước từng bước lên trời cao, như thể ông đang lấy sức lực một người để chống cả mảnh thiên địa này vậy.
Ông nói mảnh thiên địa này quá thấp Đó là bởi vì ông quá cao!
Mà ở nhân gian, tất cả các tu sĩ đang lâm vào trạng thái sợ hãi, vào lúc này, cũng cảm nhận được năng lượng từ Phu Tử, khiến cho bọn họ cảm thấy bình tĩnh hơn.
Bọn họ cười một cách rực rỡ.
Có Phu Tử, mới có hy vọng.
Nhân gian còn có hy vọng.
Sự xuất thế của Phu Tử cũng khiến cho cường giả của Thiên giới chấn động, cường giả của năm tộc bước ra từ sau Thiên Môn.
Thậm chí còn có một cường giả cấp bậc Thiên Vương, nhìn xuống nhân gian.
Bọn họ cao lớn vô cùng, năng lượng trên người thậm chí có thể nghiền nát hư không, đập vỡ núi sông!
"Phu Tử ở nhân gian...
"Quả nhiên, thật sự là không thể coi thường nhân gian, cho dù lâm vào bước đường cùng vẫn sẽ có biến số xuất hiện, Người bảo vệ nhân gian ... Ngươi chính là con át chủ bài của nhân gian sao?"
Một Thiên Vương của Thần tộc ra vẻ cao ngạo, vô cùng uy nghiêm, nhìn xuống Phu Tử.
Nho sam trên người của Phu Tử tung bay, trên da thịt của ông không ngừng có những Chân ngôn của thánh nhân có màu vàng kim đang ngọ nguậy.
Phu Tử mỉm cười, ông là lá bài tẩy của nhân gian sao?
Đương nhiên là không phải rồi.
Nhưng mà, nếu như các người đã cho là vậy, lão phu đương nhiên không có gì để nói.
"Ngươi chỉ là một Thiên Vương nho nhỏ, sức mạnh còn là do lấy từ người khác, ngươi thật sự cho rằng dùng sức một người có thể xoay chuyển được tình thế hiện giờ hay sao?"
"Nhân gian sẽ bị tiêu diệt, là xu thế tất yếu, dù ngươi có là Phu Tử đi nữa... Cũng không thể thay đổi được!"
"Tuy rằng ngươi là Người bảo vệ nhân gian, nhưng không có quy tắc của Nhân Hoàng, ngươi có thể làm gì bọn ta đây?"