Nhân Hoàng.
Thiên vương của bốn tộc Tiên, Phật, Yêu, Rồng cũng lần lượt xuất hiện, sông núi rung chuyển giữa khe hở.
Đây là cường giả có cấp bậc Thiên Vương, khí tức do chúng phóng ra khiến người ta tuyệt vọng và khiếp sợ!
Phu Tử giơ tay lên.
Giữa lòng bàn tay, pháp tắc của Nhân Hoàng bị năm tộc cùng Người trấn thủ Thiên giới phá hủy, rốt cuộc từ từ nổi lên, không ngừng ngưng tụ trong lòng bàn tay của ông, cuối cùng hóa thành roi pháp tắc.
Đương nhiên, roi quy tắc này không có năng lực khống chế sinh linh trên Thiên giới, nhưng dù sao cũng là roi do quy tắc của Nhân Hoàng ngưng tụ ra, uy lực của nó có lẽ không thể so sánh với Thượng Cổ Hoàng Binh, nhưng nó cũng là vũ khí trong số các Thiên Vương Binh.
"Lão phu có thể đỡ nổi không... Các ngươi thử một chút là biết thôi."
Phu Tử cầm một cây roi quy tắc trong tay, vô số xiềng xích lắc lư, chập chờn va chạm sau lưng.
Người trấn thủ Thiên giới xuất hiện từ phía sau Thiên môn, ánh mắt đầy vẻ ngưng trọng.
"Người bảo vệ nhân gian..."
"Từ bỏ đi, Nhân Hoàng sẽ không trở về nữa... Ngươi không thể thay đổi điều gì đâu, nhân gian định trước phải bị tiêu diệt, tốt hơn hết ngươi nên hợp tác với ta, có lẽ có thể tìm được cơ duyên và thời cơ đột phá Hoàng Cảnh."
Người trấn thủ Thiên giới nhìn xuống Phu Tử từ phía sau Nam Thiên Môn và chậm rãi thốt ra.
Lúc này, Phu Tử mới ngẩng đầu lên, với đôi mắt thâm thúy, ông nhìn thấy Người trấn thủ Thiên giới qua Nam Thiên Môn.
"Đừng nói ra những lời dơ bẩn!"
"Ngươi không xứng cùng Lão phu liên thủ!"
"Ngươi là cái thá gì!"
"Đồ không bằng heo chó, đồ tạp chủng"
Phu Tử há mồm hét lớn.
Lời nói ra có lực tác động cực mạnh, ông mở miệng châm chọc.
Khuôn mặt của Người trấn thủ Thiên giới trong phút chốc trở nên u ám.
Mẹ kiếp!
Lũ có học mất dạy!
"Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt, ngươi cho là một mình ngươi có thể chống lại năm gia tộc sao? Có thể ngăn cản bước chân của Bổn tọa hay sao?"
"Số lượng Thiên Vương có thể nghiền nát nhân gian quá nhiều."
Người trấn thủ Thiên giới lạnh lùng nói.
Vì Phu Tử không hợp tác, vậy thì hãy xuống địa ngục đi.
Tất cả các chướng ngại vật ở nhân gian cần phải biến mất!
Cường giả cấp bậc Thiên Vương của năm gia tộc cũng không nói nhảm.
Phu Tử là chướng ngại vật cuối cùng, nếu Người trấn thủ Thiên giới không động thủ thì bọn họ sẽ ra tay.
Mối ân oán giữa năm gia tộc trên Thiên giới và Phu Tử nhân gian có thể nói là đã từ rất lâu.
Bùm!
Thiên Vương của năm gia tộc ra nhập cuộc chiến tức thì!
Trời đất tựa như sắp sụp đổ vậy.
Trong phút chốc, năm vị Thiên Vương cùng ra tay, công kích kinh người, trong phút chốc khiến nhân gian u ám.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là cho dù sức tấn công của cấp bậc Thiên Vương khủng khiếp như vậy, nhưng cũng chưa từng hủy diệt nhân gian lần nào.
Nhân gian dường như được bảo vệ bởi một lực lượng kỳ lạ.
Phu Tử cầm roi quy tắc, cảm thấy sung sướng vô cùng, không hề sợ hãi và tiến lên chống lại bọn chúng.
Roi bị rút ra, không gian trong nháy mắt bị xé nát, Dòng Sông Thời Không cũng bị rút ra, thấp thoáng sau vết nứt!
Ông giơ tay lên, một sợi xích sau lưng bị ông rút ra, hóa thành một cây thương, đeo bên hông, cây thương này bị ông ném ra, ném ra như điện quang, tiến về phía một vị Thiên Vương!
Năm vị Thiên Vương của năm gia tộc đều xuất thủ, công phạt và va chạm nhau, hư không gào thét!
Phu Tử quả thực rất mạnh, cho dù sức mạnh có được là lấy từ Nam Thiên Vương, nhưng Phu Tử có sức mạnh của Thiên Vương, lại có thể cố gắng lấy một địch năm.
Tuy rằng ông bị đè bẹp hoàn toàn, nhưng là lấy một chọi năm cũng không hề đơn giản!
Đôi mắt của Phu Tử trở nên kiên định, không có một chút nao núng nào.
Ông liên tục rút lấy năng lượng trong Địa Tàng Bí Cảnh, đó là năng lượng của Nam Thiên Vương, còn có năng lượng của một vị Địa Ngục Thi Vương.
Đương nhiên, hôm nay, sức mạnh mà Phu Tử rút ra chỉ là năng lượng của Nam Thiên Vương thôi, dù sao thì sức mạnh của Thi Vương cũng là của tà ma, Phu Tử vẫn muốn hướng các đệ tử đi vào con đường đúng đắn nên phải làm gương!
Trên bầu trời nhân gian, phút chốc xuất hiện vô số vết nứt, đó là vết nứt không gian, Phu Tử cùng năm vị Thiên Vương xông vào vết nứt không gian, giao chiến với nhau, khí tức chỉ rò rỉ ra một chút thôi đã cực kỳ đáng sợ!
Trái tim của các tu sĩ nhân gian dần dần trầm xuống.
Phu Tử dù có mạnh tới đâu, cũng có giới hạn.
Hiện giờ, ở nhân gian không còn quy tắc nào nữa và sự trợ giúp đắc lực nhất của Phu Tử đã biến mất, mặc dù Phu Tử tính toán mượn sức mạnh của Nam Thiên Vương để sử dụng, nhưng số lượng Thiên Vương trên Thiên giới quả thực là không nhỏ!
Nhân gian ... Còn có thể đố nổi không?
"Chiến!"
Cả người của Lý Tu Viễn đẫm máu, y bay vụt lên cao.
Sau khi y thành công bước vào lần Niết Bàn thứ ba, mặc dù biết rõ khó khăn của trận chiến này, y vẫn không lui bước.
Lúc này, khí huyết của vô số tu sĩ trên nhân gian dâng trào.
"Chiến!"
Mọi người đều giơ vũ khí lên.
Ngay cả tu sĩ Cửu phẩm, tu sĩ có cảnh giới thấp nhất cũng đỏ bừng mặt, rống lên.
Nữ Đế và những người khác nhìn như phát điên.
Bọn họ hết sức không cam lòng, nếu không phải Nhân Hoàng phong tỏa quy tắc, thực lực của nhân gian nhất định không chỉ như vậy, cho dù không so được với Thiên giới, cũng không yếu đuối tới vậy.
Chính vì những hành động ngu ngốc của vị Nhân Hoàng kia mà nhân gian phải đối mặt với đại nạn ngày hôm nay.
Có thể nói, Nhân tộc thành do Nhân Hoàng, mà bại cũng do Nhân Hoàng.
Có lẽ Nhân tộc thời thượng cổ rất coi trọng vinh quang của Nhân Hoàng, nhưng Nhân tộc ở thời đại này sẽ chỉ chửi thể khi nhắc tới Nhân Hoàng!