Luu Tình hình bên trong Nhân Gian quả nhiên mạnh mẽ hơn họ tưởng tượng nhiều!
Cộng với ba vật tà ác khó chơi Nhân Gian xem ra cũng không phải là dễ dàng tuỳ tiện tấn công như vậy!
Uỳnh!
Cho nên Thiên Vương của bốn tộc bắt đầu rút lui!
Trái tim Trấn Thủ Thiên Giới lạnh một nửa.
Đồ bỏ đi!
Ngũ tộc của Thiên Giới quả nhiên là đồ bỏ đi!
Nhân Hoàng vắng bóng mười vạn năm để họ quát tháo mười vạn năm, nghỉ ngơi lấy lại sức mười vạn năm kết quả lại như thế này?
Ngũ tộc thực sự không trông cậy được!
Vẻ tức giận bên trong đôi mắt của Trấn Thủ Thiên Giới dần dần biến mất, để đồng đội ngu ngốc chọc tức tới cơ thể thì không đáng.
Đôi mắt gã ta bình tĩnh thản nhiên nhìn Khổng Hư ngồi ở bên trong quan tài.
"Mười vạn năm không gặp để bản tọa mở mang kiến thức về thực lực của Khổng Hư ngươi."
Trấn Thủ Thiên Giới cười to.
Đã không thể trốn không nữa...
Vậy thì hãy nhẹ nhàng vui vẻ chiến một trận!
Uỳnh!
Trấn Thủ Thiên Giới đạp một bước xuống, khí cơ Thiên Vương bắn ra bên trong Vu Trường Không lập tức lôi kéo ra nghìn vạn tàn ảnh, đấm một đấm về phía Khổng Hư.
Nhưng mà Khổng Hư ngồi ở trong quan tài chỉ khẽ nâng tay lên.
Vỗ một bàn tay xuống.
Đùng!
Đập Trấn Thủ Thiên Giới nổ tung giống như là đập chết một con ruồi!
Hời hợt vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
Yên tĩnh.
Cho dù là La Hồng cũng sợ ngây người!
Nhẹ nhàng như vậy sao?!
Như vậy còn hơn cả đánh bằng chùy!
Mặc dù Trấn Thủ Thiên Giới chỉ là một phân thân nhưng mà cũng không yếu!
Tốt xấu gì cũng có thực lực Thiên Vương đỉnh cấp!
Thế nhưng lại hoàn toàn bị nghiền ép.
Phu Tử cũng đương thời cũng hơi hoảng sợ nhìn thoáng qua Quy Tắc Trường Tiên ở trong tay, bỗng nhiên cảm thấy hơi tẻ nhạt vô vị.
"Dùng phân thân để thăm dò lão phu? Ngươi xem thường ai vậy?"
"Ra đi, đừng trốn nữa."
Phu Tử đời đầu tiên thản nhiên nói.
Ông ấy thu tay về hai tay vỗ hai bên quan tài, cơ thể chậm rãi đứng dậy từ trong quan tài.
Nho sam màu xám bình thường giống như là một lão nho sĩ thanh liêm.
Đôi mắt Khổng Hư thâm thúy giống như có bầu trời đầy sao vô tận đang lưu chuyển, vươn tay về phía Trấn Thủ Thiên Giới bị đánh tan thành máu.
Bầu trời đột nhiên bị xé toạc!
Thời Không Trường Hà bỗng nhiên hiển hiện!
ầm ầm!
ầm ầm!
Thời Không Trường Hà đang không ngừng dâng trào!
Mỗi một đóa bọt nước đều là ảnh thu nhỏ của năm tháng!
Mà bàn tay cứng cáp kia thuận theo vị trí phân thân của Trấn Thủ Thiên Giới bị xé rách vỗ xuống.
Sóng lớn của Thời Không Trường Hà bị đập tan, Trường Hà bị xé rách.
Hư Ảnh Thanh Ngưu rốn ở trong Thời Không Trường Hà bị giật mình.
Nhưng mà bàn tay kia không nhìn gã mà tiếp tục vồ tới chụp vào nơi sâu thẳm trong Thời Không Trường Hài!
Uỳnh!!
Bỗng dưng!
Bên trong Thời Không Trường Hà có một luồng khí tức vô cùng kinh khủng hiện ra và khôi phục!
La Hồng thấy được, Phu Tử thấy được, không ít cường giả đều thấy được.
Thiên Giới!
Bên trong tổ địa năm tộc xiềng xích Quy Tắc quất rầm một tiếng, năm Ngụy Hoàng của ngũ tộc phóng lên tận trời, hư ảnh chiếu rọi toàn bộ Thiên Giới, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Thời Không Trường Hà.
"Phu Tử đời đầu tiên...Khổng Hư!"
"Ông ấy xuất thế, trước đó ông ấy chiến đấu với ý chí phân của chúng ta thực lực đã trượt xuống chỉ có thể bằng Thiên Vương bình thường, mà bây giờ ông ấy lại khôi phục chiến lực!"
"Ngụy Hoàng a...Mặc dù là Ngụy nhưng mà chiếm chữ Hoàng, đó chính là sự kiên cường của trời đất!"
Trong giọng nói Ngụy Hoàng ngũ tộc kèm theo cảm xúc phức tạp.
Khổng Hư khôi phục thực lực thì sẽ khác với họ, họ bị Nhân hoàng phong cấm mà Khổng Hư thì không, đó là người tiêu đao nhất trời đất!
"Lúc trước Hạ Thương Trấn Thủ Thiên Giới thế mà chỉ là phân thân?"
"Cũng đúng, mười vạn năm trước Hạ Thương đã là Thiên Vương đỉnh cấp nên không có khả năng mười vạn năm sau vẫn là Thiên Vương đỉnh cấp..."
"Hạ Thương....Bại lộ rồi"
Ngụy Hoàng của ngũ tộc nhìn chằm chằm Thời Không Trường Hà, họ nhìn thấy Phu Tử đời đầu tiên Khổng Hư phá vỡ Thời Không Trường Hà bằng một chưởng, nhìn thấy nơi sâu thẳm trong Thời Không Trường Hà có một tảng đá.
Phía trên tảng đá có một quái vật chiếm đóng!
Nhìn quái vật kia cho dù là tim của Ngụy Hoàng ngũ tộc cũng đập nhanh không thôi!
Mà ánh mắt của Khổng Hư Phu Tử đời đầu tiên cũng phức tạp, thở dài.
"Vốn dĩ là nhân thân cớ gì phải làm mình đổ đổ ương ương"
Khổng Hư lắc đầu.
La Hồng cũng nhìn chằm chằm bóng dáng ở nơi sâu ở trong Thời Không Trường Hà, bên trong đôi mắt có gì đó kỳ lạ và chấn động.
Bởi vì đó là một người có móng vuốt của Long Tộc, cánh của Thần Tộc, khí của Tiên Tộc, cơ thể của Yêu Tộc, đầu của Phật Tộc, phía sau bóng dáng có xiềng xích quấn quanh nhưng lại không có cảm giác bị phong cấm.
Đương nhiên ở trên người Hạ Thương Trấn Thủ Thiên Giới cũng cảm nhận được một chút khí tức của người.
Xương cốt của gã ta vẫn là xương người.
Nhưng mà dù có xương người thì vẫn là quái vật dở đổ ương ương như cũ, giống như một con quái vật đáng sợ trong thời cổ đại.
Tập hợp đủ quy tắc Ngụy Hoàng của ngũ tộc hội tụ thành một thể, muốn dùng cái này để phá vỡ ràng buộc trở thành Hoàng Giả vô thượng!
Mà dòng máu chảy xuôi ở trong cơ thể gã ta lại là hỗn hợp máu của ngũ tộc!
Thiên Nhân đổi thành huyết mạch nhất tộc còn gã ta lại đổi thành huyết mạch của ngũ tộc!
Thiên Nhân là bị động mà gã ta lại là chiếm cứ chủ động!
Thậm chí huyết mạch thay thế cũng là Ngụy Hoàng của ngũ tộc!
Chính là tỉnh huyết của Ngụy Hoàng!
Vì vậy lúc này khí cơ của Hạ Thương Trấn Thủ Thiên Giới vô cùng đáng sợ.
Đầu phật của gã ta châm chậm mở mắt, bên trong đôi mắt có chỉ ý từ bi vô tận.
Khổng Hư nhìn gã ta lắc đầu: "Mười vạn năm bể dâu, ở trên thân thể của ngươi không nhìn thấy bất luận thứ gì của dáng vẻ lúc trước.
Hạ Thương Trấn Thủ Thiên Giới nở nụ cười: "Ngươi bị phủ bụi ngủ mười vạn năm, ngươi hiển nhiên cảm thấy nhẹ nhõm nhưng ta lại tỉnh táo mười vạn năm, Nhân Hoàng chưa về thì ta không thể tìm thấy con đường phía trước ở nơi nào, ta muốn đột phá vào Hoàng Cảnh nhưng lại không tìm thấy bất cứ hy vọng nào cả, ngươi có biết nỗi tuyệt vọng khi không tìm thấy hy vọng là cái gì không?"
"Khổng Hư ngươi tìm được chân thân của bản tọa thì sao chứ?"
"Bây giờ ngươi...Đánh thắng được bản tọa sao?"
Xem như Nhân Hoàng đích thân tới...Bây giờ bản tọa chưa hẳn không thể đọ sức, một lão già phủ bụi mười vạn năm như người sao lại điên cuồng ngang ngược như vậy?"