Trấn Thủ Thiên Giới đã phát huy tất cả thần thông mà hắn ta dung hợp từ ngũ tộc.
Thế nhưng đều bị Phu Tử đời đầu tiên hời hợt đặt bút phá đi!
Mặc cho ngươi có nghìn vạn hoa văn ta vẫn dùng một bút phá đi.
Mà ông ấy cũng đi hết một trăm nghìn năm trên Thời không Trường Hà.
Khí tức trên cơ thể Phu Tử đời đầu tiên càng thêm ngưng tụ, càng thềm đáng sợ, đôi mắt của ông ấy càng thêm thâm thúy, Trấn Thủ Thiên Giới thậm chí không dám đối mặt với Phu Tử đời đầu tiên!
"Không thể nào! Tại sao ngươi lại mạnh như vậy?!" Trấn Thủ Thiên Giới cảm thấy hơi tuyệt vọng!
Phu Tử đời đầu tiên bị niêm phong vây hãm ở trong mộ Nhân Hoàng suy yếu một trăm nghìn năm.
Mà hắn ta lại phóng đãng ở bên ngoài tu hành một trăm nghìn năm.
Thế nhưng hắn ta vẫn không phải là đối thủ của Phu Tử đời đầu tiên như cũ.
Tại sao lại như thế?!
Hắn ta không cam tâm!
Hoàn toàn chính xác, hắn ta thừa nhận một trăm nghìn năm trước Khổng Hư rất mạnh!
Nhưng mà bây giờ đã không còn là thời thượng cổ, Khổng Hư cũng không phải là Khổng Hư của năm đó mà ông ấy vô cùng suy yếu, ông ấy thậm chí mục nát không chịu nổi nhưng tại sao hắn ta vẫn không thể đánh lại!
"Từ lúc ngươi bắt đầu không tự tin với thân xác của bản thân ngươi đã được định sẵn là không thể lên đến đỉnh phong, ngươi sẽ không được thưởng thức phong cảnh ở nơi cao, ngươi khúm núm như một kẻ sợ hãi thì làm sao có thể so sánh với lão phu được chứ?"
"Õ thời thượng cổ Lão phu đã cầm bút dám chiến đấu với Chân Hoàng! Ngươi thay một thân xác dở dỗ ương ương đã cảm thấy bản thân rất hung ác sao? Tưởng rằng lão phu sẽ sợ ngươi sao?"
Phu Tử đời đầu tiên chế giễu.
Khi ông ấy đạp xuống mũi chân dẫm nát bọt nước cuối cùng trong Thời Không Trường Hà.
Đã đi đến cuối con đường của một trăm nghìn năm.
Đôi mắt của ông ấy càng thêm thâm thúy.
Ánh sáng màu vàng ở trên người ông ấy óng ánh chói mắt đến cực hạn, thân thể của ông ấy cao lớn giống như chỉ cần dậm chân đi hai bước đã có thể đi tới điểm cuối của Thời Không Trường Hài "Ta không phục!" Trấn Thủ Thiên Giới gầm thét!
Hắn ta cảm thấy nếu như Nhân Hoàng trở về hắn ta không đánh lại vậy thì thôi.
Tại sao một lão Khổng Hư bất tử mà hắn ta cũng không thể đánh lại được?
Một trăm nghìn năm qua hắn ta không ngừng nghiên cứu, không ngừng mạnh lên.
Chẳng lẽ...Chỉ là đang nghiên cứu vẻ tịch mịch thôi sao?!
Uỷnh!
Khí huyết của Trấn Thủ Thiên Giới dâng trào giống như có sức mạnh kinh khủng đến cực điểm đang rung chuyển.
Khí tức của hắn ta cuồn cuộn, phía sau có Hư Ảnh Hoàng Giả của ngũ tộc nổi lên!
Thiên Giới, cả người lão tộc của ngũ tộc run rẩy!
"Đó là ý chí do Chân Hoàng Long Tộc ta để lại!"
"Còn có ý chí Chân Hoàng Thần tộc ta!"
"Hạ Thương này tìm thấy những ý chí này ở đâu vậy, ngay cả ý chí của Chân Hoàng Tiên Tộc ta cũng có!"
Từng lão cổ đổng ở Thiên Giới cảm thấy hoảng sợ!
Rống!!!
Giống như năm Hư Ảnh Chân Hoàng đang ngưng tụ thành thực chất ở phía trên Thời Không Trường Hà.
Ánh mắt họ thâm thúy, sát khí của họ dậy sóng.
Nhưng mà Khổng Hư Phu Tử đời đầu tiên lại chỉ cười hờ hững.
"Chân Hoàng của ngũ tộc sao? Chân thân đã chết, thì ý chí còn để lại sẽ thế nào chứ?"
Ném cây bút ở trong tay ra ngoài.
Bút rơi gió mưa kinh động!
Ý chí Chân Hoàng của ngũ tộc nhao nhao nổ tung.
Bị một bút đâm xuyên qua!
Cả người Trấn Thủ Thiên Giới nhuốm máu, dáng vẻ giống như trở nên điên cuồng.
Hắn ta rất thê thảm!
Nhưng mà trong đôi mắt chỉ còn lại vẻ điên cuồng!
Năm sợi xiềng xích ở sau lưng của hắn ta đột nhiên thẳng băng!
Hắn ta bắt đầu điên cuồng hấp thụ sức mạnh của Ngụy Hoàng bị phong cấm ở trong tổ địa ngũ tộc!
"Là ngươi ép ta!"
"Hấp thụ sức mạnh Ngụy Hoàng thì phong cấm của họ sẽ vỡ tan!"
"Ngụy Hoàng của ngũ tộc sẽ hoàn toàn được phóng thích! Nhân Tộc...Vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!"
Hạ Thương Trấn Thủ Thiên Giới cười lớn.
Soạt!
xiềng xích thẳng băng, năng lượng kinh khủng không ngừng tràn vào cơ thể của hắn ta từ đầu kia của xiềng xích.
Bên trong tổ địa của ngũ tộc.
Năm lão cổ đổng nhao nhao phát ra tiếng gầm thét nhưng mà lại không thể làm gì, sức mạnh của họ đang bị hút đi!
Nhưng mà những lời của Trấn Thủ Thiên Giới cũng làm cho đôi mắt của họ chuyển động.
Nếu như có thể phá được phong ấn thì bị hút đi chút năng lượng...Hình như cũng chưa hẳn là không thể?!
Cho nên lão tổ của ngũ tộc chỉ vùng vẫy tượng trưng một hồi mà thôi.
Sức mạnh quy tắc tràn vào bên trong thân xác của Trấn Thủ Thiên Giới.
Cơ thể của hắn ta bắt đầu phình to trở nên càng thêm quái dị!
Giống như là quái vật xấu xí đến cực điểm!
Dữ tợn mà đáng sợ!
Không có thứ tự, điên cuồng, hủy diệt...
Chỉ còn lại ý chí hủy diệt đang cuộn trào!
Tập hợp sức mạnh Ngụy Hoàng của ngũ tộc!
Lúc này Trấn Thủ Thiên Giới càng thêm mạnh hơn so với trước, thậm chí mạnh hơn rất nhiều!
Rống!!!
Tảng đá ở dưới chân hắn ta trong Thời Không Trường Hà bắt đầu nổ tung, nứt vỡ...
Từng sợi xiềng xích ở sau lưng của hắn ta bị đứt đoạn!
Nhưng mà hắn ta không thèm để ý.
Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu gào thét về phía Phu Tử đời đầu tiên!
Giống như đang nói ngươi lấy cái gì để giết ta!
Mà Phu Tử đời đầu tiên lại nở nụ cười, một tay nâng sách, một tay chấp bút.
Khế than nhẹ.
"Ngụy Hoàng của ngũ tộc phá phong cấm...Hạ Thương Trấn Thủ Thiên Giới bỏ rơi nhiệm vụ chưa làm hết chức trách"
"Đáng chém!"
Chữ "chém" thốt ra khỏi miệng Phu Tử đời đầu tiên lập tức vang vọng khắp tam giới.
Lưỡi nổ hoa sen, trời đất rung chuyển!
Ngang nhiên ném quyển sách trong tay ra ngoài.
Trong chốc lát hóa thành một ngọn núi vô cùng cao lớn, nguy nga bao la hùng vĩ!
Phía trên ngọn núi lớn có vô số Thánh Nhân Chân Ngôn đang di chuyển.
Ánh sáng màu vàng rơi xuống trên cơ thể quái dị của Trấn Thủ Thiên Giới.
Uỷnh!
Trấn Thủ Thiên Giới gào thét, cơ thể bị đè lại đặt ở trên Thư Sơn.
Chỉ còn lại cái đầu vặn vẹo mà xấu xí hiện ra ở bên ngoài.