Thời Không Trường Hà khôi phục lại vẻ bình tĩnh? Bình tĩnh không không có chút gợn sóng nào.
Khổng Hư đang lơ lửng ở trong không trung một tay ôm sách một tay cầm bút, một làn gió nhẹ lướt qua như những gợn sóng thổi tung mái tóc trên trán ông ấy.
Ánh mắt Khổng Hư sâu thẳm giống như một dòng sông đầy sao, giống như bầu trời đầy sao rực rỡ? Ánh mắt như vậy thật sự là sâu không lường được!
Khí tức ở trên người ông ấy bắt đầu càng ngày càng mạnh, sau khi giết Trấn Thủ Thiên Giới khí tức trên người Khổng Hư giống như đã đạt được thăng hoa tới cực hạn!
Ông ấy giống như một Thánh Nhân thực sự đứng lặng ở trong Thời Không Trường Hà quan sát tất cả mọi vật ở trong trời đất và quan sát tam giới.
Tất cả cường giới của Thiên Giới, ngũ tộc đều rùng mình. Cho dù là lão tổ các tộc ở bên trong tổ địa cũng dựng đứng cả lông tơ.
Quang huy rực rỡ, khí tức uy nghiêm, ý chí thánh thiện. Phu Tử đời đầu tiên đứng lặng ở phía trên Thời Không Trường Hà, bước chân như đang đi trong cuộc đời của mỗi người kết hợp với đại đạo của trời đất dường như muốn để chúng sinh quỳ bái!
Đây chính là Phu Tử đời đầu tiên, Thánh Nhân của Nhân Tộc!
Cho dù là La Hồng và Phu Tử đều cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đây chính là cường giả đỉnh cấp thực sự giữa trời đất.
Cường giả cùng thời đại với Nhân Hoàng!
ầm ầm!
Thiên Giới vẫn còn tiếp tục nổ vang, đất rung núi chuyển từng cưởng giả của ngũ tộc lặng im không nói gì.
Ong ong ongl Thẩm Phán Chi Kiếm và Yêu Hoàng Kích bị Nhân Hoàng Cung chỗ trấn áp nhao nhao run rẩy, một lúc sau xé ngang bầu trời trở về bên trong tổ địa của Thần Tộc và Yêu Tộc.
Bên trong Thời Không Trường Hà.
Khổng Hư Phu Tử đời đầu tiên dạo bước trên đó.
Ông ấy chậm rãi xoay người, cơ thể đơn bạc lại vô cùng uy nghiêm.
Làm cho hoàng binh ngũ tộc phải phát ra tiếng leng keng, khí tức của Hoàng Giả thượng cổ rủ xuống!
Cho dù là thượng cổ hoàng binh lúc này cũng cảm nhận được vẻ lo lắng và uy hiếp.
Uỳnh!
Khổng Hư Phu Tử đời đầu tiên châm chậm quay người, khí tức trên người ông ấy càng ngày càng hừng hực giống như là ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi toàn bộ tam giới.
Làm cho tâm thần của tất cả mọi người đều rung động dường như muốn quỳ bái.
Thánh Nhân xuất hành.
Vô số hào quang xuất hiện ở phía sau Phu Tử đời đầu tiên, màu sắc đẹp đẽ phong phú vô cùng lóa mắt!
Nhân Gian.
Tất cả bách tính, tất cả người tu hành lúc này đều quỳ xuống, họ dập đầu về phía Phu Tử đời đầu tiên, cực kỳ thành kính quỳ lạy!
Tâm thần của La Hồng và Phu Tử đều run lên.
Cả người Phu Tử hiện đầy Thánh Nhân Chân Ngôn, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
"Có vấn đề..."
La Hồng cũng khẽ gật đầu.
Trạng thái của Phu Tử đời đầu tiên...Rất không thích hợp.
"Giống như là pháo bông xán lạn nhưng mà...Chỉ có thể tiếp tục trong chớp mắt mà thôi." La Hồng thì thầm.
Phu Tử nhìn La Hồng một chút, đúng vậy chính là loại cảm giác này!
Lúc này Phu Tử đời đầu tiên thậm chí có thể nói là cường đại đến không thể địch nổi rất có thể còn mạnh hơn Khổng Hư một trăm nghìn năm trước!
Đây có phải là một giấc mơ trở về thời cổ đại?
Hay là hồi quang phản chiếu?
La Hồng nhíu mày, đây không phải là dáng vẻ mà hắn mong đợi.
Hắn dẫn dắt Sinh Mệnh Tinh Hoa bên trong Sinh Mệnh Trường Hà đến tưới tiêu cho Phu Tử đời đầu tiên, vốn dĩ là muốn để Phu Tử đời đầu tiên khôi phục lại đỉnh phong có thể lại lần nữa sống những năm tháng dài đằng đẵng, trở thành trụ cột của Nhân Tộc để bảo đảm cho Nhân Tộc muôn đời thái bình.
Nhưng mà Phu Tử đời đầu tiên dường như không giống như hắn dự định.
Bước trên Sinh Mệnh Trường Hà một trăm nghìn năm,giết chết Trấn Thủ Thiên Giới chỉ trong một chiêu, thực lực mạnh mẽ như vậy thậm chí không thể so với những Chân Hoàng cổ kia!
Đây mới thực sự là cường giả!
Nhưng mà sau khi cường giả này giết Trấn Thủ Thiên Giới dường như trong lòng chỉ còn lại tràn đầy hoang mang và nỗi buồn vô cớ.
Đó là một loại thẫn thờ không hợp với thời đại!
Râu tóc của Phu Tử bay lên nhìn chằm chằm bóng dáng Khổng Hư Phu Tử đời đầu tiên bước ra một bước từ trên Thời Không Trường Hà trở lại Nhân Gian, đôi mắt dần dần co rụt lại.
Dường như ông đã hiểu rõ gì đó.
"Ông ấy đang cáo biệt thế giới này"
Phu Tử vô cùng phức tạp nói.
Trên thực tế ông cũng đã từng có ý nghĩ này, khi ông hấp thụ sức mạnh của Nam Thiên Vương và Thi Vương để bản thân dùng mà Nhân Gian đang ở trong trận chiến đã đưa ra quyết định này.
Bởi vì Phu Tử hiểu rõ ông dùng cơ thể của người phàm để hấp thu nhiều năng lượng kinh khủng như vậy thì ông sẽ không sống lâu được.
Mà bây giờ ông cũng nhìn thấy cảm giác quen thuộc ở trên người Phu Tử đời đầu tiên.
ầm ầm!
Cường giả ở bên trong Thiên Giới rùng mình nhìn bóng dáng từ bên trong Thời Không Trường Hà đi ra.
Đó là sự tồn tại của một thứ ánh sáng thánh thiện đến cùng cực.
Dưới chân có ánh sáng dường như một mảnh lan tràn dưới chân của Phu Tử đời đầu tiên giống như một đóa nở rộ rực rỡ.
Nhân Gian dường như nghênh đón hiện tượng kỳ lạ xuất hiện.
Vô số người đều quỳ lạy tràn đầy cuồng nhiệt.
Phu Tử đời đầu tiên một tay nâng sách một tay cầm bút, bước ra một bước, hào quang giống như lát thành một con đường.
Chỉ là trong chốc lát dường như mỗi một hơi thở.
Đã vượt qua nghìn dặm xuất hiện ở trước mặt Phu Tử và La Hồng.
Đôi mắt Khổng Hư Phu Tử đời đầu tiên thâm thúy đến nỗi giống như một vũ trụ mênh mông.
Phía sau Phu Tử dính dáng tới xiềng xích Địa Tạng Bí Cảnh, ôm quyền, chắp tay nhận lễ với đệ tử "Ngươi là Phu Tử đương đại sao?"
Khổng Hư dịu dàng nhìn Phu Tử, trên người ông ấy có một loại quang huy bình yên.
Phu Tử khẽ gật đầu.
"Dựa vào cơ thể của người phàm mượn quy tắc chi lực để hấp thụ sức mạnh của hai Thiên Vương đỉnh cấp, rất điên cuồng"
"Nhưng thân xác của ngươi không chịu được sẽ chết."
Khổng Hư nói.
Phu Tử mỉm cười: "Người sống một đời chỉ cầu không thẹn với lương tâm, ta dùng mạng sống để bảo vệ Nhân Tộc nên không thẹn với lương tâm"
"Hay cho một cái không theẹn với lương tâm." Khổng Hư cười.
"Không tệ"
Ông ấy giơ tay lên, bút trong tay chưởng vạch một đường.
Giống như một cây đao chém đứt hàng rào giữa trời đất.
Sau đó lòng bàn tay của Phu Tử đời đầu tiên nứt ra, bị cắt tạo thành một vết sẹo, có một giọt máu máu vàng từ đó chảy xuống.
Đó là máu của Thánh Nhân!