Năng lượng đáng sợ đang dâng trào dường như có thể nghiền nát hư không của vạn giới.
Phu Tử đời đầu tiên lập tức chuyển giọt máu này về phía Phu Tử.
Phu Tử khẽ giật mình, cảm giác như giọt máu này khảm vào ấm đường của ông.
"Phu Tử của thế gian...Chỉ cần có một người."
"Lão phu chẳng qua chỉ là một ông già bị thời đại vứt bỏ, cũng đã nhìn thấu sự sống và cái chết, lão phu muốn thuận theo con đường của Nhân Hoàng đi truy tìm tung tích của Nhân Hoàng"
Phu Tử đời đầu tiên tự nói.
Phu Tử bị máu Thánh Nhân bao phủ, huyết dịch đang cọ rửa cơ thể của ông làm cho khí cơ của ông không ngừng mạnh lên.
Thánh Nhân Chân Ngôn bắt đầu rút đi.
Mà thân xác của Phu Tử bắt đầu hoàn toàn nổ tung rồi không ngừng vỡ vụn.
Nhưng mà dưới sự cọ rửa và tưới nhuần của máu Thánh Nhân sự vỡ vụn này lại nhanh chóng khôi phục như cũ.
Phu Tử hoảng hốt, ông không chết.
Phu Tử đời đầu tiên cứu ông.
"Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì vãng thánh kế tuyệt học..."
"Vì vạn thế mở thái bình..."
"Nguyện Nhân Tộc Vĩnh Xương."
Khổng Hư Phu Tử đời đầu tiên ôn hòa mỉm cười nhìn Phu Tử nói.
Cả người Phu Tử chấn động quỳ trước hư không dập đầu nói:
"Đệ tử cẩn tuân theo dạy bảo."
Sau đó Khổng Hư Phu Tử đời đầu tiên mỉm cười nhìn về phía La Hồng, cả người thánh khiết trên mặt mỉm cười còn kèm theo vẻ áy náy.
"Cảm ơn bệ hạ cho lão thần cơ hội có thể điều động Sinh Mệnh Tỉnh Hoa trong Sinh Mệnh Trường Hà, thủ đoạn của bệ hạ quả thực vượt qua sức tưởng tượng của lão thần"
"Nhưng mà lão thần muốn đi trước một bước."
La Hồng nhìn Phu Tử đời đầu tiên nhíu lông mày: "Vốn dĩ không cần phải như thế, nếu như Nhân Tộc có tiền bối tọa trấn thì chắc chắn sẽ an ổn không lo, ngũ tộc không thể tạo ra sóng lớn"
Phu Tử đời đầu tiên cười ha hả: "Ngũ tộc...Không đủ để gây sợ hãi.
"Rất nhiều chuyện biết cũng không phải là chuyện gì tốt"
"Lão thần tin tưởng bệ hạ, dù một ngày kia chúng ta không thể ngăn được có lẽ bệ hạ có thể làm người chống lại bầu trời cho Nhân Tộc"
Đôi mắt của La Hồng hơi co rụt lại.
Hắn dường như nghe ra có chuyện trong trong lời nói của Phu Tử đời đầu tiên.
Chúng ta?
Ai?
Phu Tử đời đầu tiên cùng với ai?
Cùng Nhân Hoàng sao?!
Nhân Hoàng Cung đã từng nói những lời này, rất nhiều chuyện biết cũng không phải là chuyện tốt cho nên Nhân Hoàng Cung không thực sự nói hết mọi chuyện cho hắn biết.
Mà Phu Tử đời đầu tiên có lẽ đã biết gì đó, ngày hôm nay ông ấy lựa chọn thăng hoa tới cực điểm có lẽ chính là vì muốn phát huy ánh sáng và sức nóng cuối cùng.
"Nhưng mà trước lúc rời đi lão thần có lễ vật muốn tặng cho bệ hạ"
Phu Tử đời đầu tiên cười nói.
Sau đó ông ấy giơ tay lên che mắt phải của mình.
Châm chậm lấy xuống một bầu trời đây sao.
Bầu trời sao mà ông ấy tháo xuống thoáng chốc hóa thành Thánh Nhân Hư Ảnh, chỉ có điều đôi mắt thâm thúy của Thánh Nhân hóa thành ánh sáng trốn vào bên trong Thánh Tà Động Thiên của La Hồng.
Mắt phải của La Hồng dường như cũng có sự thay đổi.
Loáng thoáng trở nên thâm thúy dường như có thể nhìn thấy một bầu trời sao.
Giữa trời đất dường như có thứ gì đó trở nên khác.
Mắt phải của Phu Tử đời đầu tiên trở nên rất bình thường nhưng mà vẫn thâm thúy giống như bầu trời như cũ, ông ấy cười chắp tay về phía La Hồng.
"Lão thần phải đi rồi..."
Ông ấy vừa dứt lời thì không tiếp tục nói với La Hồng nữa.
Ông ấy xoay người, hào quang dưới chân vạn trượng.
Phu Tử đứng dậy sóng vai cùng với La Hồng.
Họ nhìn thấy Phu Tử đời đầu tiên vừa sải bước ra thì thời gian và không gian đều nhanh chóng rút gọn dưới chân ông ấy, có ngàn vạn hào quang mới lấp lóe, nguyên khí giữa trời đất đều hóa thành yêu tinh bay múa xung quanh ông ấy.
Phu Tử đời đầu tiên rơi xuống Nhân Gian, đi bộ không nhanh không chậm nhưng lúc đi bộ cho dù là cường giả Thiên Vương cũng không thể đuổi theo bước chân của ông ấy.
Phu Tử đời đầu tiên đi bộ đo lường sông núi trăm triệu dặm của Nhân Gian.
Ông ấy đi tới một ngọn núi hoang chắp tay, khoan thai thở dài, đôi mắt của ông ấy thâm thúy dường như thấy được thời không mười vạn năm, ngọn núi hoang có chôn xương khô của hồng nhan.
Ông ấy giơ tay lên, vô số mưa nguyên khí trút xuống, trên núi hoang có màu xanh biếc hiển hiện, sức sống bừng bừng, cỏ xanh dày đặc cả ngọn núi, sau đó giữa cỏ xanh rực rỡ gấm hoa đẹp không sao tả xiết.
Sau khi làm xong hết tất cả mọi thứ Khổng Hư Phu Tử đời đầu tiên tiếp tục đi bộ.
Trên người ông ấy mang theo về thẫn thờ, trăm nghìn năm giữa trời đất đã thay đổi rất nhiều khuôn mặt, những người cùng thời đại đều đã trở thành xương khô, thậm chí không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào ở bên trong núi sông lộng lẫy này.
Ông ấy vừa đi vừa nghỉ, đi vào đại dương mênh mông, đạp lên hoang mạc, đi đến thôn nhỏ, vãng lai thành lớn...
Bên trên bầu trời.
Mắt phải của La Hồng thâm thúy dẫn Phu Tử đuổi theo bước chân của Phu Tử đời đầu tiên.
Ông ấy đang hồi tưởng về một trăm nghìn năm này, ông ấy đang hồi tưởng lại vùng đất lộng lẫy quen thuộc này bởi vì ông ấy sắp rời khỏi thế giới này.
Theo mỗi bước chân của Phu Tử đời đầu tiên khí tức kinh khủng ở trên người ông ấy giống như là bắt đầu không ngừng thu liễm dưới cơn mưa xuân rả rích.
Rốt cục ông ấy cũng về tới Tắc Hạ Học Cung.
Học Cung vẫn như cũ, ông ấy nhìn thấy từng bức tượng Phu Tử.
Mỗi một bức tượng Phu Tử đều đại biểu một khoảng thời gian.
Thánh quang óng ánh giống như là có vô số gợn sóng rủ xuống.
Mà những bức tượng kia dường như cũng hồi phục lại cười xán lạn giống như đệ tử cầm quà hướng về phía Phu Tử đời đầu tiên.
Phu Tử đời đầu tiên nổ nụ cười xán lạn.