Uỳnh!
Một bên là bóng tối vô tận, một bên giống như là ánh sáng rực rỡ dâng trào.
La Hồng cảm thấy đôi mắt của mình đã mất khả năng thu nhận ánh sáng trong chốc lát!
Chỉ có con mắt đầy sao của Phu Tử đời đầu tiên mới có thể nhìn rõ cục diện cuộc đối đầu.
Tất cả mọi thứ đến nhanh mà đi cũng nhanh!
Bóng tối dường như đã cuốn theo thủy triều, thủy triều lên xuống nhấp nhô.
Bàn tay trắng sáng biến mất.
Mà cái đuôi bọ cạp của Linh Hào dường như bị đứt mất một đoạn sau đó lại quay lại như cũ.
Cơ thể cực kỳ to lớn của bọ cạp bắt đầu biến mất rồi dần dần biến mất trong bóng tối.
Cổng Tinh Không lặng lẽ trôi trên biển đen.
Sau đó dương như phản chiếu một con đường sao.
Bàn tay lúc nãy muốn phá hủy cổng Tinh Không nhưng Linh Hào đã ra tay chặn đứng sức mạnh hủy diệt kia.
Linh Hào quay lại rồi.
Cuốn vào trong bóng tối, không còn tiếp tục duy trì cơ thể bọ cạp nữa.
"Bàn tay kia...Là gì vậy?"
La Hồng hít một ngụm khí lạnh nói.
"Như ngươi nhìn thấy, đó chính là tồn tại niêm phong tất cả Tà Thần..."
Linh Hào nói.
Không che dấu gì cả.
Tồn tại niêm phong Tà Thần, La Hồng im lặng, lúc trước hắn đã từng nghe thấy Tà Thần nói lúc đầu hắn ta bất khả chiến bại, tùy tiện liều lĩnh.
Nhưng mà bị một bàn tay bắt được sau đó niêm phong trong khu vực cấm hắc ám, vừa niêm phong...chính là năm tháng vô tận.
Mà hôm nay La Hồng dường như đã nhìn thấy bàn tay này.
"Tạm thời đừng đóng cánh cổng này để nó tồn tại ở đây đi"
"Nhưng mà ít nhất hiện tại tam giới hẳn không nên có bất kỳ sự tồn tại nào có đủ tư cách để bước qua cánh cổng này."
"Bởi vì quá nguy hiểm"
Linh Hào nói.
La Hồng gật đầu.
Hắn nhìn sâu vào cánh cổng Tinh Không, ở sau cánh cổng có một con đường đầy sao dẫn đến vũ trụ vô định.
Phu Tử đời đầu tiên nói tam giới là một nhà tù, La Hồng ngược lại có thể cảm nhận được một chút.
Đáng tiếc thực lực của hắn lúc này quá yếu nên hoàn toàn không có tư cách phá vỡ nhà tù, có lẽ đợi đến khi hắn có tư cách sẽ đến đây bước lên trên con đường đây sao.
Đơn thuần chỉ là bước đi trên đó.
Phu Tử đời đầu tiên để lại cánh cổng cho thế hệ sau, cánh cổng này là cánh cửa hy vọng vì muốn để thế hệ mai sau có cơ hội đặt chân lên những vì sao quay về một con đường mới.
La Hồng cúi đầu về phía cánh cổng.
Mơ hồ như có thể thấy một bóng người ở phía trên cánh cổng đang ngồi lặng lẽ cúi đầu xuống.
"Tiễn Phu Tử đời đầu tiên"
La Hồng lẩm bẩm.
Sau đó xoay người rời khỏi biển đen.
Một cơn gió thổi qua.
Thổi một ngôi sao vỡ nát như những hạt cát.
Một bóng dáng đầy máu không biết bản thân đã chiến đấu và chống đỡ bao lâu.
Người đó khó khăn mở mắt ra nhìn vào những vì sao và bóng tối vô tận với vẻ hụt hãng.
"Hình như...Cảm nhận được khí tức của tam giới..."
"Hình như lão gia hỏa Khổng Hư kia..."
Tiếng thì thầm dần dần trở nên lớn hơn ở trong bóng tối chết chóc.
Một lúc lâu sau bóng dáng kia mới lắc đầu cười gượng.
"Xem ra...Thực sự sắp tới cực hạn không thể chống đỡ được nữa rồi nên sinh ra ảo giác..."
"Rất muốn quay về nhìn bầu trời và mặt đất của tam giới..."
Tiếng thì thào vẫn tiếp tục như cũ.
Bỗng.
Bóng người này dừng lại.
Ông ấy nhìn bầu trời đầy sao trong bóng tối và tĩnh mịch.
Ông ấy nhìn thấy rồi...
Một bóng người màu vàng như chìm trong bão táp, không ngừng gầm thét!
Phu Tử đời đầu tiên rơi xuống.
Dường như ông ấy đã dùng cách hy sinh mạnh mẽ nhất, sáng nghe đạo tối chết cũng cam.
Ông ấy giải quyết những nghi ngờ ở trong đầu, ông ấy cảm thấy bản thân đã tìm thấy những điều cần phải tìm kiếm.
Vì vậy cho đến lúc chết ông ấy không tiếc gì.
La Hồng cầm sổ da người bước ra khỏi khu vực cấm hắc ám, cho dù trong lòng La Hồng cảm thấy hơi khúc mắc về sổ da người nhưng hắn không biết thứ này có phải là thủ đoạn của Thiên Ma để ăn mòn hắn hay không, cái gọi là thi thể bất tử của Thiên Ma có phải là vì muốn đúc cơ thể để phục sinh cho Thiên Ma hay không.
La Hồng không muốn đoán bởi vì hiện tại hắn không đủ tư cách.
Hắn quá yếu không đánh lại cả Thiên Vương.
Vì vậy đối với quyển sổ da người La Hồng vẫn tận dụng hết khả năng.
Nếu như có thể trấn áp quy tắc trong khu vực cấm hắc ám để bản thân hắn có thể đi lại tự do ở trong khu vực cấm hắc ám thì hiển nhiên La Hồng sẽ không quan tâm.
"Sổ da người có thể trấn áp quy tắc chỉ có hai cách giải thích, một là người tạo ra sổ da người cao hơn quy tắc, hai là...Người tạo ra sổ da người có cùng nguồn gốc với quy tắc này! "
La Hồng hít sâu một hơi, đây là hai suy đoán rõ ràng nhất của hắn về nguồn gốc của cuốn sổ da người.
Tất cả đều quá trùng hợp.
Lúc hắn vừa mới xuyên qua thì sổ da người đã xuất hiện ở bên người hắn rồi.
Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Dường như tất cả đều đã được sắp xếp sẵn.
Cảm giác này làm cho La Hồng rất khó chịu.
Phu Tử đời đầu tiên đã chết mà Nam Thiên Vương được Phu Tử đời đầu tiên thu phục lại được phái bước ra khỏi cánh cổng Tinh Không đặt chân lên bầu trời đầy sao vô biên ở phía bên kia cánh cổng.
Mà La Hồng vừa mới bước ra khỏi tam giới.
Ngẩng đầu nhìn thấy tam giới đang chảy máu, vô số máu tươi đang chảy cuồn cuộn.
Đây là hình ảnh về sự sụp đổ của một Thiên Vương.
Bóng của Nam Thiên Vương lóe lên giữa trời đất rồi rơi xuống.
Nam Thiên Vương...Đã ngã xuống.
Tốc độ ngã xuống dường như rất nhanh.
Khi vừa đặt chân lên Tỉnh Không vô tận hắn ta đã chết trong nháy mắt.
Quả nhiên con đường Tinh Không vô cùng nguy hiểm.
Nếu như La Hồng muốn đặt chân lên bầu trời đầy sao thì ít nhất phải có thực lực của Hoàng Cảnh mới được, nếu không đi vào đó không khác gì đi vào chỗ chết.
Mà ngày hôm nay ngũ tộc trong Thiên Giới run lẩy bẩy.
Cường giả của ngũ tộc đã trải qua một trận thăng trầm lớn, lúc này đều đang ngây ngẩn và không thở nổi.
Trấn Thủ Thiên Giới bị giết nhưng mà lại phóng thích lão tổ của ngũ tộc, thế nhưng trong nháy mắt lão tổ của ngũ tộc đã bị Phu Tử đời đầu tiên niêm phong.
Làm cho họ vui mừng vô ích.
Mà Phu Tử đời đầu tiên hào hoa phong nhã tuyệt đại thể hiện ra phong thái của cường giả trong Nhân Tộc làm cho họ lại một lần nữa cảm nhận sự đáng sợ do Nhân Tộc đem lại một trăm nghìn năm qua, một cảm giác không gì sánh được.
Cường giả ngũ tộc đã từng vô cùng tự tin muốn tiêu diệt Nhân Tộc cảm thấy hơi tuyệt vọng.