Hắc Miêu Tam Hào, Thanh ngưu Cửu Hào im lặng nhìn.
Cảnh tượng này rất tàn khốc, họ hướng tới tự do nhưng luôn có những thứ kìm hãm, ngăn cản sự tự do của họ.
"Ý thiên đạo sao?"
Trong Nhân Hoàng Cung sắc mặt La Hồng trắng bệch ngồi xếp bằng, hắn ngửa đầu bình tĩnh nhìn.
Hắn không ngăn cản được, hắn có thể thoáng ngăn trở bàn tay to nhưng lại không thể nào cản trở bàn tay này tóm Tà Thần Nhị Cáp.
Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì thực lực của La Hồng quá yếu.
Tất cả bởi vì hắn không đủ mạnh, nếu như hắn đủ mạnh thì có thể trực tiếp xé rách và đánh nổ bàn tay này!
Tà Thần Nhị Cáp cũng có thể được tự do.
ầm ầm!
Giữa trời đất chỉ còn lại tiếng gầm thét không cam lòng của Tà Thần Nhị Cáp.
Một lúc sau tiếng rống giận dữ dần dần biến mất.
Bóng tối cuộn đến như một cơn sóng, Tà Thần Nhị Cáp bị kéo trở lại trong khu vực cấm hắc ám.
Chỉ có móng suốt sóng vẫn còn ngoan cố vùng vẫy tới phút cuối cùng!
Đông!
Biển hắc ám nổi lên những cơn sóng dữ dội.
Tháp Tà Thần Nhị Hào lại một lần nữa trở về, tất cả đều bình tĩnh trở lại.
Đám Tà Thần Linh Hào, Nhất Hào khe khẽ thở dài.
Thân hình của Tà Thần Nhị Cáp trở lại trong khu vực cấm hắc ám.
Tràn đầy nước mắt nước mũi.
"Lão đại Linh Hào...Chỉ lại trở về!"
Tà Thần Nhị Cáp lòng tràn đầy bi thương nói.
Chỉ con mẹ nó...Còn chưa chơi chán!
Tại sao lại là Chỉ?!
Tam Hào ngu xuẩn như vậy tại sao La Hồng không nghiền nát vật gánh chịu của Tam Hào?
Linh Hào liếc mắt nhìn hắn ta: "Trở về thì hãy ngoan ngoãn ở lại, lực lượng quy tắc trong tháp Tà Thần Nhị Hào mạnh gấp hai lần so với trước đó, ngươi muốn phóng thích sợ là khó hơn nhiều so với trước đó."
"Nhưng mà lần này Nhị Hào ngươi làm rất tốt, ngươi có thể chống lại sự mê hoặc của tự do để thực hiện hứa hẹn, vật gánh chịu vỡ vụn trợ giúp tiểu La...Ngươi thật sự là làm cho Chỉ lau mắt mà nhìn"
Giọng nói của Linh Hào ôn hòa.
Tà Thần Nhị Cáp trợn tròn mắt.
Trời ạ!
Lão đại Linh Hào đang khen Chỉ sao?
Đã bao nhiêu năm rồi cũng có một ngày Nhị Cáp hắn ta được lão đại khen!
Tà Thần Nhị Cáp nhếch môi, hưng phấn cười to.
"Chỉ cũng không có tốt như lão đại khen!"
Tà Thần Nhị Cáp vung vẩy lấy cái đuôi.
Một lúc sau hé miệng.
Ọe!
Đông đông đông...
Thẩm Phán Chi Kiếm, Yêu Hoàng Kích, Long Hoàng Châu, tháp Đế Tiên, chuông Phật Hoàng...
Năm thượng cổ hoàng binh nhao nhao từ trong miệng Tà Thần Nhị Cáp tuôn ra, còn dính nhuộm dịch nhờn.
rầm rầm Rầm!
Khí tức đáng sợ trên năm thượng cổ hoàng binh đột nhiên bộc phát, bắt đầu khôi phục.
Có lẽ bởi vì thân ở bên trong khu vực cấm hắc ám bị khí tức đáng sợ nhuộm dần cho nên năm thượng cổ hoàng binh tự động khôi phục, tự động bộc phát ra cảnh giác, cùng cảm thấy cảm giác nguy CƠ!
Giữa tiếng vù vù...Từng hư ảnh hiện ra.
Có hư ảnh Chân Hoàng của Thần Tộc, Chân Hoàng của Yêu Tộc tiêm ẩn bên trong ý chí thượng cổ hoàng binh nổi lên.
Nhưng mà lúc này những hư ảnh của ý chí này chỉ còn lại sự cảnh giác.
Bóng dáng đen tối của Linh Hào cười dịu dàng: "Trong khoảng thời gian này khu vực cấm hắc ám còn sống động hơn mấy trăm vạn năm trước."
"Náo nhiệt một chút rất tốt, Chỉ...Thích náo nhiệt"
Vù vùi!
Long Hoàng còn có Thiên Vương tứ tộc hiện ra.
Cả người họ nhiễm đầy dịch nhờn của Tà Thần Nhị Cáp, vô cùng hoảng sợ nhìn.
"Các huynh đệ, ra ngoài đón khách."
Linh Hào cười ha hả.
Ngao ô!
Tà Thần Nhị Cáp lập tức hóa thành chân thân U Minh Lang Hoàng, cơ thể khổng lồ quan sát Long Hoàng và Thiên Vương tứ tộc.
Ốc sên to lớn xé rách bóng tối hóa thành hình dạng dưới bóng tối lười biếng lườm Long Hoàng và Thiên Vương tứ tộc.
Đông đông đông!
Mặt đất rung chuyển, chân thân của Linh Hào, bọ cạp hỗn độn cũng từ trong bóng tối mở mắt ra...
kiềm chế, hoàng uy, khí tức tử vong tràn ngập.
Cả người Long Hoàng mềm nhũn, cảm giác mình...Đi xa.
Thiên Vương tứ tộc Yêu, Tiên, Thần, Phật ngồi sụp xuống đất, nơm nớp lo sợ.
Bị một đống tồn tại có cấp bậc Chân Hoàng để mắt tới nên không ngừng lo lắng chờ đợi xem sẽ chết như thế nào.
Ổ bên ngoài.
Một trận chiến náo động lập tức hạ màn.
Kết cục là Long Hoàng biến mất.
Nhưng mà chiến tranh vẫn còn chưa kết thúc, bên trong tổ địa Long Tộc từng cường giả Long Tộc vẫn trừng mắt, không dám tin như cũ.
Long Hoàng của họ...Không còn nữa.
Long Hoàng của họ...Đã băng hà!
Thế thì còn đánh gì nữa?
Nhân Tộc cũng chưa tỉnh hồn.
Quá kích thích!
Vừa rồi khí cơ của cường giả kia va chạm quả thực vượt ra khỏi tưởng tượng của họ, lúc này họ mới hiểu được tại sao La Hồng muốn để họ chém giết mạnh lên.
Hóa ra họ thực sự là quá yếu khi đối mặt với cường giả chân chính của thế giới này!
"Chiến!"
Trong đại quân Nhân Tộc sĩ khí của từng tu sĩ đại chấn!
Hóa ra khi Long Hoàng xuất thế La Hồng ở thế yếu, tất cả mọi người đều tuyệt vọng nhưng mà không ngờ công tử lại đào một cái hố to chờ đợi Long Hoàng và cường giả Thiên Vương tứ tộc nhảy xuống.
Quả nhiên người đọc sách tâm đều bẩn!
La Hồng công tử không hổ là đệ tử thân truyền của phu tử đương thời, sự âm hiểm này sâu đến chân truyền!
Tiếng la giết lại lần nữa bộc phát.
Khí thế của Long Tộc giảm lớn.
Long Hoàng biến mất bí ẩn, tất cả Thiên Vương của Long Tộc đều chết đối với Long Tộc mà nói đây là đả kích rất lớn.
Đại quân Nhân Tộc lít nha lít nhít bay tới.
Đám người Thiên Tử Đại Chu, Nữ Đế Đại Sở, Ngô Thanh Hoa càng trở nên kích động tìm cường giả để giao đấu...
Không ngừng có người chết.
Chí Tôn, Tôn Cảnh, Bán Tôn...
Cường giả Long Tộc chết vô số kể!
"La Hồng! Long Tộc ta đầu hàng! Chúng ta lựa chọn đầu hàng!"
Bên trong tổ địa Long Tộc.
Một cường giả Chí Tôn của Long Tộc phát ra tiếng rống thê lương.
Trên bầu trời.
Trong Nhân Hoàng Cung có ánh sáng màu vàng óng ánh.
Sắc mặt La Hồng trắng bệch ngồi xếp bằng quan sát một góc chiến tranh của Thiên Giới chỉ thản nhiên nỡ nụ cười.
"Đầu hàng?"
"Bản công tử cũng không phải hạng người nhân từ như Nhân Hoàng thượng cổ, đầu hàng? Cúi đầu xưng thần? Không cần"
"Không để lại một tên nào."
La Hồng nói.
Mặc dù giọng điệu vô cùng yếu nhưng lại làm cho cơ thể cường giả cả Long Tộc và Nhân Tộc đều chấn động!