Bùm!!!!
Một cơn sóng thủy triều quét qua.
Năm luồng khí tức kinh khủng khiến các vì sao trở nên hỗn loạn, vô số sồi đá cuồn cuộn, dường như bị chôn vùi trong cát bụi!
Nhân Hoàng đứng lên, ý chí của Phu tử đời đầu cũng trôi lơ lửng theo.
Nhân Hoàng nở nụ cười rực rỡ nói: "Một trăm ngàn năm qua đi, sức mạnh của ta cũng sắp cạn kiệt rồi, Khổng Hư, lão già ngươi tới thật đúng lúc..."
"Đúng lúc... chúng ta có thể chiến một trận cuối oanh oanh liệt liệt"
Nhân Hoàng nói.
"Ta cố ý mượn tay tiểu tử La Hồng để đi một chuyến tới Vùng Cấm Bóng Tối, nhưng đáng tiếc... Ta giải trừ phong ấn thất bại:
"Nhưng mà ngươi tới cũng đúng lúc lắm."
Phu tử đời đầu nheo mắt nhìn năm bóng người ở đằng xa.
Ông thấy rõ, nhưng điều làm cho ông bất ngờ là năm vị cường giả kia rốt cuộc lại là tồn tại quen thuộc.
Thần quang đây trời, tiên khí lượn lờ, phật tính soi rọi, yêu khí ngất trời, long ngâm như sấm!
Thần, Tiên, Yêu, Phật, Long!
"Đây là... Chân Hoàng của năm tộc?"
"Chân Hoàng của năm tộc... không phải là đã ngã xuống rồi sao?!"
Ý chí của Phu tử đời đầu vô cùng kinh hãi, mở miệng hỏi.
"Không... Bọn họ không phải là Chân Hoàng của năm tộc! Mà là con rối của Thiên Đạo."
Nhân Hoàng chậm rãi nói.
"Thiên Đạo muốn biến ta thành một con rối... Ta không muốn điều đó. Thiên Đạo muốn con rối của mình bước vào Tam giới, loại trừ tất cả sinh linh trong Tam giới, để có thêm sức mạnh cường đại hơn nhằm tiêu diệt những kẻ cường hãn nhất tới từ mảnh tỉnh không khác, nhưng ta không đồng ý. "
"Dù sao, ta vẫn là Nhân Hoàng. Thiên Đạo muốn thanh tẩy Tam giới, tức là phải diệt trừ hết cả Nhân tộc, ta không muốn điều đó xảy ra."
"Ta có ba tâm nguyện chưa hoàn thành, đây chính là lý do tại sao ta lại canh giữ ở đây suốt trăm ngàn năm qua."
"Hôm nay, sinh mệnh ta sắp tới hồi kết, không ngăn được nữa, đúng lúc ngươi tới đây, chúng ta có thể đấu một trận oanh liệt rồi!"
"Chỉ đáng tiếc, ngươi và ta sẽ ngã xuống ở tỉnh không vô danh này, không ai có thể làm chứng cho cuộc chiến nơi đây."
"Được, ta đã chiến đấu một trăm ngàn năm, cuối cùng cũng có một trận chung kết!"
Nhân Hoàng cười lớn, áo bào nhuốm máu tung bay, trong mắt hiện lên chiến ý sôi sục và rực rỡ, hung hãn nhìn về phương xa.
Mặc dù nhân gian đã bị ngài giam lỏng một trăm ngàn năm, cũng khiến cho nhân gian bỏ lỡ thời gian một trăm ngàn năm phát triển, nhưng đồng thời cũng là cơ hội cho vô số người phàm sinh sôi nảy nở, không có tộc nào bị tuyệt chủng, phát triển rực rỡ suốt trăm ngàn năm.
Mặc dù, Vương triều đã thay đổi, nhưng Nhân tộc vẫn luôn sinh sôi, nảy nở và biến hóa không ngừng trong suốt tiến trình lịch sử.
Về tổng thể, nhân gian luôn thái bình thịnh thế.
Đằng sau sự bình yên luôn cần một ai đó âm thầm tiến về phía trước.
Cho nên, Nhân Hoàng không hối hận.
La Hồng hơi bối rối và có chút kinh ngạc.
Hắn ngơ ngác nhìn về phía Nhân Hoàng có mấy phần trung nhị này, khóe miệng không khỏi co giật.
Không có ai chứng kiến trận quyết chiến cuối cùng của các ngươi sao?
Dường như bọn họ không nhìn thấy sự hiện diện của La Hồng.
Bây giờ, La Hồng không rõ mình đang ở trạng thái nào... Là chết hay là một hồi mộng du đây?
Là ý thức trôi dạt, cho nên hắn có thể cảm nhận được ý chí của Nhân Hoàng và Phu tử đời đầu lúc này sao?
Thực ra, La Hồng đã rất khiếp sợ và chấn động khi nhìn thấy cả hai người.
La Hồng vốn tưởng rằng Phu tử đời đầu đã ra đi vĩnh viễn, nhưng hắn không ngờ rằng thật sự có một tia ý chí, bước ra khỏi Tam giới, vươn lên bầu trời đầy sao, thậm chí còn chạm mặt Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng và Phu tử đời đầu dường như không phát hiện ra La Hồng, nhưng hắn lại nhìn thấy và nghe rõ những gì họ nói.
La Hồng vô cùng kinh hãi trước những bí mật mà Nhân Hoàng vừa nói.
Ý chí của Thiên Đạo chính là ông trời của Tam giới, nhưng lại hạn chế Hoàng Giả ra đời, Hoàng Giả của thời đại thượng cổ, thậm chí viễn cổ, thái cổ đều bị tính kế và dẫn dắt tới tỉnh không, chiến đấu với những người mạnh nhất đến từ tinh không khác, để rồi cuối cùng tất cả đều chết trận.
Cả người La Hồng như run lên, có cảm giác như mình đã nghĩ ra điều gì đó.
Hắn có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, còn mảnh tinh không kia... Có phải La Hồng thông qua Sách da người, chớp đúng thời điểm thích hợp, mộng du tới tỉnh không khác, thấy được toàn bộ mọi chuyện không?
Lần đó, La Hồng cũng nhìn thấy thi thể của rất nhiều cường giả, bao gồm rồng, phượng, kỳ lân, giải trãi và cả cường giả Nhân tộc... Gần như bao hàm tất cả các chủng tộc.
Và cuối cùng, trong sâu thẳm của tỉnh không, phía trên một ngôi sao hiu quạnh, chỉ có một bóng người đang khoanh chân, ngồi xếp bằng, bóng dáng đó... Chính là Thiên Ma.
Chẳng lẽ cường giả trong miệng của Nhân Hoàng ý chỉ Thiên Ma?
La Hồng hít sâu một hơi, cảm thấy mọi thứ dường như đều là một chiếc nhẫn, nhưng lại thiếu đi một điểm mấu chốt khiến cho toàn bộ chiếc nhẫn hoàn toàn nối liền.
La Hồng không tiếp tục suy tính nữa, hiện tại hắn vừa mới trở thành Vương Cảnh, so với những đại lão này thì hắn chỉ là một tên lâu la, đừng thấy hắn làm náo loạn Tam giới mà nhầm, thực ra hắn tự biết rõ thực lực của bản thân, hắn có thể khuấy động mưa gió ở Tam giới là do mượn sức mạnh của Tà Thần.
Nếu chỉ dựa vào thực lực của bản thân, hắn hoàn toàn không làm được.
Ý thức dường như dần rõ ràng hơn.
La Hồng tiếp tục nhìn tỉnh không chìm trong bóng tối và im lặng, Nhân Hoàng và Phu tử đời đầu đứng lên, chiến ý trong họ dâng trào mãnh liệt.