Bùm!
Phu tử đời đầu đắm chìm trong ánh kim quang sáng chói, giống như mặt trời chói lọi trên bầu trời đầy sao tối tăm và tĩnh lặng.
Ông đi bộ, tay cầm sách, tay cầm bút, tất cả đều là ngưng tụ bởi sức mạnh ý chí, không có thực thể, nhưng vào lúc này, dường như một núi sách sống động và một con thuyền lênh đênh.
Ố phía xa, vị Chân Hoàng của năm tộc thần, tiên, yêu, phật và long hạ xuống.
Họ đặt chân lên tỉnh hà, quan sát vị Nhân Hoàng cầm thương đang nhuốm máu và vị Phu tử đời đầu được bao phủ bởi kim quang chói lọi.
Đôi mắt của họ đã mất đi sự sáng trong, còn lại, chỉ là một màu trắng trống rỗng, vô hồn, đó là cảm giác lạnh nhạt, xa rời thực tại.
Ý của Thiên Đạo.
Các Chân Hoàng của năm chủng tộc bị ý chí của Thiên Đạo nắm trong lòng bàn tay.
Cái gọi là Thiên quyến tộc chính là như vậy, bọn họ trở thành con rối và nô lệ của Thiên Đạo.
Năm đó, trong Trận chiến Tam giới, Chân Hoàng của năm tộc đã bị Nhân Hoàng đánh bại và trục xuất khỏi Tam giới, họ lang thang khắp các tỉnh không và cuối cùng trở thành con rối của Thiên Đạo.
Nhân Hoàng cũng không ngờ tới, chỉ có thể cảm thán không thôi, đúng là mầm mống của hôm nay, chính là quả của mai sau.
Nhân quả đều do ông ta tạo ra, đã như vậy, hôm nay, hãy để ông cắt đứt đoạn nhân quả này đi.
Nhân Hoàng luôn tích trữ sức mạnh, suốt trăm ngàn năm qua, ông ta luôn chiến đấu hết mình, nhưng ngoài sự điên cuồng lúc đầu, Nhân Hoàng biết rằng ông cần phải sống sót.
Nếu không một khi ông ta hoàn toàn tiêu hao hết năng lượng, chính là trùng với ý đồ của Thiên Đạo, thừa dịp ông yếu đi mà xông vào.
Vì vậy, trong thời gian qua, Nhân Hoàng cũng chưa từng phấn khởi xuất chiến.
Chiến đấu mà không giữ lại chút gì.
Nhưng, hôm nay... Ông muốn đánh đấm một trận ra trò, vậy thì cứ tung hết ra đi!
Bùm!
Phu tử đời đầu đạp lên không trung, bút trong tay không ngừng bay múa, trong phút chốc, một luồng pháp tắc như cây bút mực ngưng tụ ở bầu trời đầy sao, vắt ngang trời cao.
Năm vị Chân Hoàng quá mạnh, cho dù giao chiến nhiều năm với Nhân Hoàng như vậy, nhưng bọn họ vẫn cường đại như xưa.
Bọn họ thờ ơ, họ như đứng trên cao nhìn xuống chúng sanh.
Phu tử đời đầu nhanh chóng thay đổi sắc mặt, công kích của ông bị triệt tiêu, dễ dàng bị phá nát.
"Đừng nương tay, ngươi giữ chân một tên, bốn tên còn lại, để ta tới giết!"
Nhân Hoàng đứng phía sau lưng Phu tử đời đầu, trịnh trọng nói.
Khi Phu tử đời đầu nghe được "Ta tới giết", ông không khỏi dâng trào cảm xúc hưng phấn.
Bùm!
Nhân Hoàng cầm cây Nhân Hoàng Thương trên tay, chỉ cần một tiêu quét ra, tựa như tiêu diệt cả một mảng tinh không!
Phu tử đời đầu cười to.
Tuy chỉ còn lại ý chí nhưng sức chiến đấu không hề yếu, sau một trăm ngàn năm, cuối cùng ông cũng được sóng vai chiến đấu với Nhân Hoàng, cảm giác quen thuộc này đã làm cho ông như trở về hồi ức thời thượng cổ.
Cho nên, ông tràn ngập vui sướng, ông đã từng thề, có chết cũng không hối hận.
Hôm nay, khi gặp lại cố nhân, trong lòng ông không hề hối hận!
"Giết!"
Phu tử đời đầu nổi giận quát lớn, ý chí rực rỡ chói lòa!
Năng lượng dao động mạnh mẽ ầm ầm bộc phát ra, núi sách vững vàng mà phủ xuống, trấn áp Chân Hoàng.
Còn Phu tử đời đầu ngồi xếp bằng trên núi sách, nhíu mày chắp bút.
Thoáng chốc, ý chí của Phu tử đời đầu bừng bừng nở rộ!
"Bệ hạ... Lão thần đi trước một bước."
Vị Phu tử này dường như cũng hiểu được quyết tâm hôm nay của Nhân Hoàng.
Ông vốn là một người đã chết, đã như vậy, trong trận chiến này, ông không cần phải giữ lại gì nữa.
Nhân Hoàng cần giúp đỡ, vậy thì ông sẽ thay Nhân Hoàng tìm một lối ra.
Có đôi khi mình phải hy sinh, như Nhân Hoàng đã từng nói, sở dĩ có thời đại thái bình thịnh thế là bởi vì có người đang vì thế nhân mà gánh vác trọng trách.
Ý chí của Phu tử đời đầu bắt đầu bốc cháy.
Vô số lực lượng quy tắc trào ra khỏi cơ thể ông, ăn mòn Chân Hoàng Tiên tộc đang bị áp chế.
Thân thể của vị Chân Hoàng của Tiên tộc lập tức bị tan ra, vỡ vụn ra từng mảnh.
Mà ý chí của Phu tử đời đầu cũng tàn lại, như ngọn đèn cầy hóa thành tro.
Ông tự thiêu đốt bản thân.
Nhưng mà, lúc mở cánh cửa tới tỉnh không, Phu tử đời đầu đã dùng hết sức mạnh.
Cho nên, ông vốn có ý muốn kéo Chân Hoàng của Tiên tộc chết chung, nhưng cuối cùng vẫn kém chút.
Chân Hoàng của Tiên tộc bị thương nặng, cơ thể tan nát tung toé.
Các quy tắc và đại đạo bị ảnh hưởng nặng nề, Phu tử đời đầu đã làm hết sức để khiến gã ta bị thương nặng.
Trên bầu trời đầy sao, bóng dáng của vị Phu tử đời đầu tan biến từng chút một, lần này, là biến mất mãi mãi.
Ông biến mất một cách đầy kiêu ngạo và về vang.
Đó là tất cả những gì ông có thể làm vì Nhân Hoàng.
Bùm!
Trên bầu trời đầy sao, Phu tử đời đầu đã hoàn toàn tiêu tán.
Lần này, Phu tử đời đầu đã thật sự vẫn lạc.
Xa xa, Nhân Hoàng vung trường thương xẹt qua không trung, toàn thân tràn ngập huyết khí, khí thế chói lọi, đại thịnh.
Ông ta đang cười, cười trong nước mắt.
Một trăm ngàn năm qua, người bạn hữu duy nhất, đã đi về nơi xa mãi.
Vì sự nghiệp vĩ đại của ông, người ấy đã khẳng khái hi sinh, chém trọng thương vị Chân Hoàng của Tiên tộc, đồng thời vì ông mở ra một con đường máu.
Ông vất vả tìm thời cơ đột phá nhưng hết lần này đến lần khác đều thất bại, ông không mời nổi Hỗn Độn Hạt Tổ trong Vùng Cấm Bóng Tối ra, lại còn mượn cơ hội bắt Phu tử đời đầu lấy cái chết để phá vỡ thế cục.
Cưỡng ép phá cục!
Nhân Hoàng gào thét, ngọn giáo của ông ta như đang nhảy múa, cuộn xoắn tỉnh không khắp ba ngàn dặm, ngọn thương bay lượn ở giữa, như thể sắp đánh sập các ngôi sao đang treo lơ lửng!
Bang!
Chân Hoàng của Tiên tộc lập tức bị đánh nát!
Tiên huyết như nắng hạn gặp mưa rào, vương vãi khắp tỉnh không.
Trên bầu trời đầy sao, máu của Chân Hoàng Tiên tộc có màu đỏ, đây mới thật sự là máu.
Bởi vì bọn họ bị Thiên Đạo khống chế, cho nên máu của sinh linh năm tộc trên Thiên giới đều là màu vàng, đó chính là huyết sắc của Thiên quyến tộc.
Nhân Hoàng vung thương lên, giết chết ý chí của Tiên Hoàng!
Nhân Hoàng lấy cái chết của Phu tử đời đầu làm giá, đánh chết Tiên Hoàng!
Bầu trời đầy sao run lên, như có vô số ngôi sao rơi xuống hóa thành một ngọn lửa!
Trăm ngàn năm tháng ngồi chờ đợi, đổi lấy trận chiến đẫm máu hôm nay!