Nhân Hoàng như đèn đã cạn dầu, nhưng lúc này, ông ta như tỉnh mộng, trở lại thời kỳ đỉnh cao!
Ông ta cũng đã phải trả một cái giá rất đắt, ông thiêu đốt máu của mình để đổi lấy lực lượng tối cường!
Đôi mắt của Chân Hoàng bốn tộc trắng dã, nghe theo mệnh lệnh của ý chí Thiên Đạo, giết chết Nhân Hoàng!
Nhân Hoàng gào thét, dùng tay không nắm lấy, pháp tắc đột nhiên hóa thành vô số kiếm sắc bén nhọn, giống như biển hồ sấm sét vang dội, đột nhiên bao phủ khắp chốn.
Chân Hoàng của Long tộc bị đánh tơi tả.
Tuy vậy, Nhân Hoàng cũng bị ba gã Chân Hoàng khác tấn công, máu đồ tươi rơi rụng.
Năm vị Chân Hoàng muốn quay về Tam giới, họ bị ý chí Thiên Đạo chơi đùa trong lòng bàn tay, nó muốn làm một cuộc đại thanh tẩy cho Tam giới, diệt tuyệt hết thảy sinh linh.
Nhân Hoàng đương nhiên không cho phép, cho nên muốn ngăn cản.
Mà cái giá để ngăn cản nó chính là một trăm ngàn năm.
Suốt thời gian qua, nơi đây đã xảy ra quá nhiều trận chiến lớn nhỏ, nhưng lần này Nhân Hoàng không giữ lại nữa, cũng không muốn trấn giữ thêm trăm ngàn năm nữa.
Ông ta muốn giải quyết dứt điểm bằng trận chiến này!
Đúng lúc, ông, người Nhân Hoàng không xứng chức này, cũng có thể giải thoát, đổi lấy cơ hội cho một thiên tài Nhân tộc khác có tư cách và cơ hội để đột phá lên cấp Hoàng!
Bành!
Nhân Hoàng để lộ ra một cái hang động, đó là Vô Thượng Động Thiên, quy tắc trong đó nhiều như biển khơi, còn năng lượng như sao trời.
Phát nổ ngay lập tức!
Không một chút do dự, năng lượng trong Vô Thượng Động Thiên nổ tung, năng lượng nhiều đến nỗi khiến hư không như rách ra một lỗ thủng!
Khi làm nổ bay một Chân Hoàng, sắc mặt của Nhân Hoàng trở nên tái nhợt, cầm chắc cây trường thương và xông ra giết tiếp, đóng đinh Chân Hoàng của Thần tộc vào khoảng không, dày vò từng chút một!
Trận chiến muôn phần hung hiểm, Nhân Hoàng liều chết mà chiến, không cần tính mạng!
Hắn không biết trận chiến kéo dài bao lâu, cũng không biết đã qua mấy ngày mấy đêm.
Chân Hoàng của Long tộc bị Nhân Hoàng tay không xé nát, long huyết đỏ tươi tuôn ra, thân rồng tan vỡ nằm vắt ngang giữa bầu trời đầy sao, đầy sát khí.
Một nửa cơ thể của Nhân Hoàng đã bị phá nát bởi cú đấm của Yêu Hoàng, nhưng Nhân Hoàng cũng làm nổ tung động thiên làm cái giá, chịu tổn thương về mình để giết chết ý chí của đối phương.
Xóa sổ Yêu Hoàng!
Thân xác khổng lồ của Yêu Hoàng nằm đọc trên con đường dẫn đến các vì sao, hình ảnh này khiến cho lòng người phải sợ hãi.
Cuối cùng, cuộc chiến dần lắng lại.
Xung quanh có dòng chảy hỗn loạn, năm thi thể xếp dọc thắng hàng, trong xác chết vẫn còn vết máu, từng giọt máu đều chứa đựng năng lượng ngang ngược.
Cơ thể của Nhân Hoàng bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, ngọn trường thương của ông ta bị gãy và thân xác của ông cũng đang trên đà tan biến.
Tuy vậy, Nhân Hoàng nhìn năm vị Chân Hoàng đã ngã xuống, lại thấp giọng cười lên.
Ân oán trăm năm ngàn năm sẽ chấm dứt vào ngày hôm nay.
Ít nhất, ý chí của Thiên Đạo sẽ mất đi sức mạnh của năm con tốt Chân Hoàng, lực thao túng sẽ giảm mạnh, vậy thì mối nguy gây tổn hại tới Tam giới cũng sẽ giảm bớt một chút.
Nhân Hoàng đứng dậy, một mình lẻ bóng xoay người trên tỉnh không, đối mặt với Tam giới, quay lưng về phía tỉnh không.
Ông ta ho ra máu, nhưng ho khan mãi mà không ra chút máu nào, bởi lẽ ông không còn máu để chảy ra nữa.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Tam giới.
Bước từng bước một, tập tễnh mà tiến.
Ông lảo đảo, bước về phía Tam giới, bước lên con đường giữa bầu trời đầy sao được lát bằng gạch vụn.
Quá lâu, ông muốn trở lại Tam giới.
Ông nhớ núi, nước, bầu trời, đất đai của nhân gian...
Ông quay lưng lại với chúng sinh, một mình trấn giữ suốt trăm ngàn năm.
Sự cô quạnh gần như nuốt chửng trái tim ông.
Nhưng bây giờ, sinh mệnh đã đi tới điểm cuối, Nhân Hoàng muốn trở lại quá khứ mà ông đã từng quen thuộc.
Ông muốn lặng lẽ ngồi bên bờ sông Sinh Mệnh, nhìn dòng thủy triều lên, ngắm hoa nở rồi tàn, ngắm mây cuộn mây tan, phẩm một vò rượu ngon, trêu ghẹo Sinh mệnh Thần Mẫu hay thẹn thùng.
Nhân Hoàng lảo đảo tiến về phía trước, cánh cửa tỉnh không do vị Phu tử đời đầu mở đã hiện ra trước mắt.
Ông ói ra ít máu, mang theo một nụ cười có phần buồn bã.
Trong hư vô.
La Hồng dường như cũng không còn mơ hồ nữa, hắn lặng lẽ quan sát.
Đây là một vị cường giả đáng để ngưỡng mộ.
Bảo vệ tinh không một mình trong suốt trăm ngàn năm.
Nỗi cô đơn, tĩnh mịch cũng đủ khiến người ta phát điên.
Nhân Hoàng và Phu tử đời đầu nghĩ rằng trận chiến oanh liệt của họ có thể không ai nhìn thấy, nhưng họ không biết rằng La Hồng đã thực sự nhìn thấy mọi thứ.
Thời gian và không gian vặn vẹo tựa như một bức tranh giống như ảo ảnh, khiến cho La Hồng nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp.
Bởi vì mở ra Tam Hoàng Động Thiên, đối với những thứ này, La Hồng có ấn tượng rất sâu sắc, khi mộng du Đại Thiên, quan sát trận chiến này, hắn cũng nhận được không ít, tuy rằng bốn động thiên hợp nhất, nhưng hợp nhất động thiên cũng có thể diễn tiến thành Tam Hoàng Động Thiên, năng lượng trong động thiên quét sạch mọi thứ, nên tăng lên một cách đáng kể.
Sau khi chứng kiến trận chiến của Nhân Hoàng, La Hồng có một cảm giác mờ nhạt...
Sinh ra làm người, thật vinh dự biết bao.
Nhân Hoàng không ngừng đi về phía trước, ông ta có thể cảm giác được sinh cơ tiêu tán.
Tuy vậy, ông ta không quan tâm, ông vốn là đèn sắp cạn dầu, vốn đĩ Nhân Hoàng có chút tuyệt vọng khi không mời được Số Không tới trợ trận, nhưng sự xuất hiện của Phu tử đời đầu đã cho ông ta một bất ngờ nhỏ.
Với sự giúp đỡ của Khổng Hư, ông ta đã tàn sát hết Hoàng Cảnh của năm tộc.
Giờ chỉ còn lại một nỗi lo lắng.
Cánh cửa tỉnh không gần trong gang tấc mở ra chính nhờ đốt cháy sinh mệnh, giống như khai thiên.
Nhân Hoàng trở về từ tinh không, bước từng bước một.
Ông ta đứng ở cửa bên ngoài của tỉnh không, ngắm nhìn Tam giới từ trên cao.
Ông nhìn thấy núi xanh, nước biếc, và thấy được phong cảnh xinh đẹp.
Cuối cùng cũng có cảm giác gần quê hương mà lòng đâm nao núng.
Nhân Hoàng bê bết máu, nhưng lại trịnh trọng chỉnh lại vương miện trên đỉnh đầu cùng y phục, sau đó trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
Ông ta bước chân vào cánh cửa tinh không.